Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ khắc chế kích động của bản thân, nói: "Vương gia, sau này cho dù giận ta, cũng đừng từ chối uống thuốc của ta! Trên đời này, nếu có người muốn hại chàng, vậy thì người đó tuyệt đối không phải là ta!"
Tần Triệt nghe thấy, yên lặng gật đầu.
Hàn Phỉ thở ra một hơi, từ trên giường leo xuống, nàng tuy rất muốn cùng nam thần hưởng thụ sự yên tĩnh cùng triền miên trong chốc lát, nhưng trước mắt đây không phải là thời cơ tốt.
Hàn Phỉ gọi Vận Đào cùng Tật Phong đang đứng canh ngoài cửa vào, lúc Vận Đào nhìn thấy Hàn Phỉ đã tỉnh lại cũng không nhịn được mừng đến phát khóc, nói: "Hàn cô nương, ngươi cuối cùng cũng tỉnh! Suýt chút nữa đã hù chết ta!"
Hàn Phỉ có chút lúng túng cùng chột dạ, vừa rồi té xỉu căn bản cũng không phải do nàng thương tâm quá độ, nhưng cũng mang đến kết quả tốt đẹp a.
Nàng ho khan hai lần, thay đổi đề tài, nói: "Ta sẽ hốt thuốc lần nữa cho Vương gia, vì thế tất cả những việc cần giao phó ta đều sẽ viết lại thêm một lần."
Vận Đào liền vội vàng gật đầu nghiêm túc lắng nghe, trong lòng không khỏi cảm thán, Vương gia cùng Hàn cô nương cuối cùng cũng coi như đã hòa hảo, quả nhiên a, thiên hạ này những người có tình chỉ cần gặp nhau một lần là có thể hóa giải mâu thuẫn.
Đối lập với sự lạc quan của Vận Đào là Tật Phong đang đứng ở một bên giống hệt như cây cọc gỗ, sắc mặt hắn rơi vào trầm tư, làm tùy tùng ở bên người Vương gia nhiều năm như vậy, Tật Phong không dám nói là hoàn toàn hiểu, nhưng cũng biết rằng tuyệt đối không phải chỉ dựa vào mấy câu nói của Hàn cô nương là có thể đủ để hóa giải hoài nghi của Vương gia, vậy thì.. đến cùng là không đúng chỗ nào?
Lúc Tật Phong chuyển tầm mắt qua người Vương gia, hắn sửng sốt. Vương gia an vị ở bên cạnh giường, đôi mắt nhìn chăm chú Hàn Phỉ, chỉ là thời khắc này, Vương gia xa lạ đến đáng sợ, cái nhìn kia căn bản không phải là ánh nhìn chăm chú nhìn người yêu thương, mà là một ánh mắt vô cùng thâm trầm.. giống như ánh mắt của dã thú.
Trong lòng Tật Phong run rẩy một hồi, hắn âm thầm nuốt nước miếng, cúi đầu xuống, không dám tiếp tục xem tiếp, chỉ là trong lòng không một tiếng động vì Hàn cô nương cầu nguyện một phen.
Sau khi Hàn Phỉ từ chỗ nam thần trở lại, tâm tình tốt hơn rất nhiều, đi trên đường cũng hận không thể nhảy nhót mấy lần, lúc nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, trong đầu không thể tránh khỏi hồi tưởng đến nụ hôn vừa rồi. Hàn Phỉ đưa tay sờ sờ bờ môi của mình, giống như đang nhớ lại hương vị của hắn, hương vị, hương vị.. ôi, sắc mặt Hàn Phỉ lại bạo hồng, vì bản thân lại có thể dùng từ ngữ đáng xấu hổ như thế để hình dung mà xấu hổ, nhưng trên mặt lại không thể ngăn được hưng phấn. Nàng thật sự không nhịn được, ở trên giường thẹn thùng lăn lộn mấy vòng, cái giường vốn dĩ không quá chắc chắn lập tức phát sinh tiếng kẽo kẹt kháng nghị, mới miễn cưỡng làm Hàn Phỉ dừng lại.
Hệ thống thật sự là không nhìn nổi bộ dáng này của kí chủ, không nhịn được lên tiếng: "Kí chủ, nên có chừng có mực!"
"Ta đây không phải là rất cao hứng sao!"
Hệ thống: "..."
Sau khi Hàn Phỉ lại lăn một vòng liền nằm lỳ trên giường, vô cùng đắc ý, trong đầu toàn bộ đều hình ảnh nam thần.
Hệ thống có chút lo lắng mở miệng: "Kí chủ, sao ta cảm thấy lần này nam thần bỏ qua cho ngươi có chút đơn giản, rất kỳ quái a! Tuy nói nam thần như vậy có chút không đúng, nhưng mà, nói thế nào nhỉ.. Quá đơn giản."
Ngay cả hệ thống cũng vì trận chiến lâu dài này mà làm thật tốt công tác chuẩn bị, nhưng kí chủ cùng nam thần hòa hảo dễ dàng như vậy không khỏi khiến người ta kinh ngạc, run sợ, lòng mang bất an.
Hàn Phỉ gãi gãi cái bụng, vô cùng tùy ý nói: "Tha thứ? Ai nói hắn tha thứ cho ta?"
Hệ thống vô cùng kinh ngạc, nói: "Kí chủ, đây là ý gì?"
"Không có ý gì a, chính là ý tứ trên mặt chữ đấy."
Hệ thống hiếu kỳ đến không chịu nổi, nói: "Kí chủ nói nhanh lên, ngươi có phải phát hiện ra cái gì hay không? Ta cảm thấy thái độ của nam thần rất lạ."
"Không phải hắn kì lạ, mà là hắn căn bản không hề bỏ qua chuyện này." Hàn Phỉ vô cùng khẳng định nói.
Nhưng lời khẳng định của nàng càng khiến Đào Bảo thêm mê hoặc, nó càng ngày càng không thể lý giải ý tứ của kí chủ.
Hàn Phỉ xoay người, ngửa đầu nhìn xà nhà, nói: "Nam thần, căn bản không phải cứ đơn giản như vậy mà tin tưởng một người, chỉ bằng vài câu nói đó của ta chỉ sợ hắn cũng chỉ là nghe một chút mà thôi."
Đào Bảo sốt ruột, nói: "Vậy sao kí chủ còn chưa suy nghĩ ra cách đi?"
"Suy nghĩ cách gì? Thứ hắn cần căn bản không phải là lời giải thích của ta, mà là một thời cơ để hắn khảo nghiệm ta. Nói cách khác, bất luận ta hôm nay có giải thích với hắn cái gì, hắn đều sẽ không tin."
"Kí chủ, ta càng ngày càng mơ hồ."
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Cũng không thể trách ngươi, ngươi còn không phải người, vì thế không thể nào hiểu được suy nghĩ phức tạp của nhân loại, Đào Bảo, ngươi biết không, rất nhiều người đều là khẩu thị tâm phi, có lúc lời nói không nhất định đi liền với ý tứ."
"Vậy nam thần.."
"Yên tâm đi, không thành vấn đề, hắn muốn khảo nghiệm, vậy ta liền để hắn khảo nghiệm, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ biết, cũng sẽ chính thức tin tưởng, ta sẽ không làm thương tổn hắn."
Hàn Phỉ nhắm mắt lại, không nói gì nữa. Nàng không phải là kẻ ngu, nàng sao lại không nhìn thấy trong ánh mắt nam thần khi hôn nàng không hề có tình cảm yêu đương, vẻ ôn nhu kia căn bản không đạt đến đáy mắt. Đó là một nam nhân vô cùng đa nghi. Hàn Phỉ cũng không biết tại sao lại thích một nam nhân như vậy, nhưng yêu thích chính là yêu thích, nàng không có cách nào, hắn càng hoài nghi, nàng lại càng đau lòng, đến cùng là trải qua sự phản bội như thế nào, mới đem giam cầm chính bản thân lại như thế, ai cũng không tin, ai cũng đi không thể tiến vào trong lòng hắn. Chỉ là Hàn Phỉ cũng rất bi thương, nam nhân mình thích vẫn luôn không tin mình, là một nữ hài đều sẽ tổn thương, chỉ là nàng lựa chọn đem phần bi thương giấu trong đáy lòng, không đụng chạm vào, nàng nỗ lực trước mặt hắn duy trì một bộ dáng vẻ kinh hỉ, nỗ lực mỉm cười, Hàn Phỉ cảm giác mình rất bỉ ổi, cũng rất thấp kém.
Trong nháy mắt lúc hắn hôn nàng, Hàn Phỉ biết rõ, bản thân mình thấp kém nhưng đáng giá, mặc kệ hắn đến cùng tin nàng hay không, nhưng một nụ hôn kia, hắn đồng ý dành cho nàng, vậy thì nàng liền đồng ý không tiếc tất cả ở bên cạnh hắn. Đây chỉ là sự hòa hảo bề ngoài, Hàn Phỉ biết rõ, Tần Triệt cũng biết, chỉ là bọn họ hiện giờ đều đang giả ngu, đều đang ẩn giấu mặt khác của mình, từ một phương diện khác mà nói, nếu không phải quan tâm thì sao phải hao phí nhiều tâm tư như thế, mà Hàn Phỉ, vừa vặn lưu ý chính là điểm này, nam thần đồng ý lừa gạt nàng, cũng coi như là một loại để ý chứ?
Thời gian còn rất dài, chắc chắn sẽ có một ngày, nàng sẽ đợi được hắn chính thức thổ lộ tâm tình.
Trước khi ngủ, Hàn Phỉ còn tự giễu cười cười, những nữ nhân xuyên việt người nào không phải là có thể hô phong hoán vũ, mỹ nam này tiếp mỹ nam kia, từng người đều khăng khăng một mực, làm sao nàng đến nơi này lại cứ chấp mê bất ngộ như thế? Nhất định phải xiêu lòng vì một người, còn chết sống không buông, không biết xấu hổ mà theo đuổi, tha thiết mong chờ bảo vệ hắn. Nhưng cái ý niệm này cũng chỉ thoáng qua mà thôi, rất nhanh liền biến mất.
Một đêm không mộng mị.
Hôm nay, chúng tú nữ được hoàng hậu triệu kiến ở cũng khánh phòng của nàng, muốn tuyên bố kết quả khảo nghiệm của của thứ hai này, mỗi tú nữ đều vô cùng căng thẳng bất an, từng đám tụ cùng một chỗ nhỏ giọng đàm luận.
Lý Tương Quân cẩn thận từng li từng tí một tới gần Hàn Phỉ, nói: "Phỉ tỷ tỷ, ngươi căng thẳng không?"
Hàn Phỉ nhìn Lý Tương Quân sắc mặt phức tạp vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.