Chương trước
Chương sau
Độc Nhãn Hổ Báo sau khi nghe thấy tam đệ đã chết, đồng tử co rụt lại, một loại cảm giác bất an xông tới, rống to: "Nhị đệ! Về đây trước đã!"
Vậy nhưng, đã không kịp.
Hàn Phỉ đợi tên đại hán kia đến gần, con mắt trợn lên rất lớn, thời khắc này, cặp đồng tử kia lập loè kim quang, viền mắt Hàn Phỉ như có ngọn lử thiêu đốt, nóng đến dáng sợ, nhưng trong mắt nàng thế giới đột nhiên biến đổi. Nàng nhìn thấy động tác mãnh liệt của tên Đại Hán giống như bị đông cứng lại vậy, tất cả mọi thứ đều như bị đình chỉ trong phút chốc, thanh đại đao hướng về phía Hàn Phỉ bổ tới, nhưng Hàn Phỉ biết rõ, nàng có thể tránh thoát, nàng có thể!
Động tác tên kia cực kì chậm chạp, ở trong mắt Hàn Phỉ khắp nơi đều là kẽ hở, thân thể nàng nhạy bén đến đáng sợ, khom lưng, một tay nắm lấy cánh tay rắn chắc của đại hán, một tay mượn lực nhảy lên, nhảy đến giữa không trung, một bàn tay khác của nàng lập loè ngân quang, đó là ba cái ngân châm sắc bén. Hàn Phỉ giơ tay, hét lớn một tiếng, ba cái ngân châm cứ như vậy thẳng tắp cắm vào đỉnh đầu tên đại hán, chính là vị trí của ba tử huyệt. Sau đó thân thể nàng rơi xuống, nện trên mặt đất, nàng rên lên một tiếng, đau đến hoa cả mắt.
Mọi động tác trong mắt Hàn Phỉ đều chậm rãi, nhưng vào mắt Độc Nhãn Hổ Báo lại giống như kì tích vậy, hắn tận mắt nhìn thấy một nữ tử không biết từ nơi nào bỗng xuất hiện cứ như vậy nhẹ nhàng né tránh được thanh đại đao, nhảy đến giữa không trung, hắn nhìn thấy trong tay Hàn Phỉ có ba cái ngân châm đang muốn cắm vào trong óc đệ đệ hắn, trong phút chốc, Độc Nhãn Hổ Báo rống to: "Không!"
Nhưng, cuối cùng đã trễ.
Lúc Hàn Phỉ té lăn trên đất đại hán kia cũng ầm ầm sụp đổ, nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Một châm trong đó đã đâm trúng tử huyệt, độ cao như vậy, ngay cả Hàn Phỉ cũng không nghĩ tới nàng có thể làm đến bước này.
Người thứ hai, mất mạng. Độc Nhãn Hổ Báo con mắt cũng phát hồng, đột nhiên lao ra, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng, hắn tung hoành một đời, cũng chỉ có hai người đệ đệ này là chí thân, hiện tại hắn tận mắt nhìn thấy hai đệ đệ đều chết dưới tay một người phụ nữ, phẫn nộ cùng oán hận mãnh liệt bạo phát, hắn quơ đại đao trong tay nhằm phía Hàn Phỉ xông đến.
"Ta muốn ngươi chết! Ta muốn ngươi chết a!"
Đồng tử Hàn Phỉ co rụt lại, giãy giụa bò lên, nhưng lần ra tay vừa rồi đã lấy hơi nửa khí lực của nàng, chỉ có thể vô cùng chật vật né tránh, đồ vật có thể sử dụng trong tay đã càng ngày càng ít, nhưng đối thủ của nàng lúc này đã rơi vào trạng thái cuồng bạo.
Hàn Phỉ lăn khỏi chỗ, chật vật né tránh một kích kia, nhất thời sàn nhà bị đập ra một cái hố vô cùng khủng bố, có thể tưởng tượng, một khi đao này nện vào người Hàn Phỉ, chỉ sợ cả người nàng cũng biến thành hai đoạn.
Nhịp tim Hàn Phỉ đập nhảy dồn dập, lần đầu tiên đối mặt với tử vong như vậy, nhưng thời khắc này, nàng lại không hề sợ hãi, mơ hồ, còn có một loại hưng phấn không thuộc về nàng.
Nàng lảo đảo chạy, phía sau Độc Nhãn Hổ Báo đuổi tới, kích động thề phải đem Hàn Phỉ băm thành tám mảnh.
Hàn Phỉ vừa né tránh, vừa cầm thuốc bột đã còn lại không nhiều trong tay ném ra, nhưng Độc Nhãn Hổ Báo cũng không ngu ngốc, trực giác của hắn có thể so với dã thú, ngay khi nhìn thấy Hàn Phỉ dùng tay ném ra thứ gì đó liền nhạy bén né tránh, cuối cùng chỉ ngửi phải có một chút, nhưng chỉ một chút đó thôi cũng ngay lập tức làm đầu hắn vô cùng đau đớn, bên tai một trận ong ong ong.
Hàn Phỉ cắn răng, hô to đáng tiếc, trực giác của người đàn ông này quá cường hãn, lại có thể né tránh, lần này không đủ làm hắn trí mạng, nhưng có thể kéo dài thêm một chút thời gian, Hàn Phỉ thừa lúc này lập tức chạy đi mở dây trói cho lão thôn trưởng.
Lúc lão thôn trưởng nhìn thấy Hàn Phỉ tới, nước mắt tung hoành, nói: "Hàn cô nương! Ngươi không nên tới! Đi mau a!"
Hàn Phỉ cả giận nói: "Câm miệng!"
Lập tức móc ra con dao nhỏ cắt dây thừng trói lão thôn trưởng, sau đó liền muốn lôi hắn chạy ra ngoài, nhưng lão thôn trưởng nói cái gì cũng không chịu đi.
"Không được! Lão phu không thể đi! Thánh vật của thần nữ không thể bỏ lại!"
Hàn Phỉ quả thực đã bị lão già thối tha này làm cho tức chết, nhưng vẫn cắn răng chạy đi ôm cái quan tài đá kia, cố sống cố chết nhấc lên, mà lúc này Độc Nhãn Hổ Báo đã phục hồi tinh thần lại từ trong dược tính của thuốc bột, miệng phun ra một ngụm máu, cầm đại đao liền nhằm ngay phía Hàn Phỉ cùng lão thôn trưởng vung tới.
Hàn Phỉ thống khổ co rụt lại, khí lực nàng đột nhiên bạo phát, một tay ôm thạch quan, một tay kéo lão thôn trưởng, nhanh chân liền chạy, lúc này chỉ còn cách cửa ra rất gần, nàng liền vọt ra. Ra đến bên ngoài, Hàn Phỉ nhìn trời thét dài: "Tiểu Ngọc! Thả thuốc bột a!"
Ngọc Long đang tính toán chiều gió liền nghe thấy một tiếng gào thét xé tan màn đêm như thế, sợ đến giật mình một cái, lập tức mở gói thuốc bột trong tay ra, nhất thời, không biết từ chỗ nào đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, bất thiên bất ỷ, liền hướng về phía thôn làng thổi tới.
Tiểu Giáp, Tiểu Ất, Tiểu Bính sau khi nghe thấy thanh âm của Hàn Phỉ thanh âm, cấp tốc hiện thân, liền giải quyết lũ Hồng Cân Phỉ ở gần nhất, ra tay rất tuyệt, hoàn toàn không để lại người sống.
Hàn Phỉ lao về phía sau, những tên Hồng Cân Phỉ đang tuần tra nhất thời chưa kịp phản ứng, đã bị Hàn Phỉ thừa dịp chạy ra, chờ đến khi nhìn thấy lão đại của mình một bên thất khiếu chảy máu, một bên quơ đại đao dáng dấp muốn giết chóc mới phục hồi tinh thần lại.
"Giết a!"
"Bắt lấy nàng!"
"Bắt lấy con mụ mập kia!"
Hàn Phỉ đang chạy trốn cũng phải lảo đảo một cái, suýt chút nữa liền ngã chổng vó lên trời, thầm mắng, lúc này rồi còn muốn nói nàng là mụ mập nữa! Quả thực là tội không thể tha!
Phía trước Hàn Phỉ đã bị lũ Hồng Cân Phỉ ngăn chặn, đang lúc này, một cơn gió thổi tới, mang theo mùi thuốc nồng đậm, lũ người không hề phòng bị liền hít phải rất nhiều. Hàn Phỉ lập tức ấn lão thôn trưởng xuống, phẫn nộ hét: "Che mũi!"
"Nhanh! Nằm xuống a! Tất cả nằm xuống cho ta a!"
Thuốc bột tung bay ở giữa không trung, chỉ có nằm sát xuống đất mới có thể giảm thiểu hô hấp, nhưng vừa rồi trong lúc tình thế cấp bách nàng căn bản không có thời gian cho lão thôn trưởng ăn giải dược, vì thế chỉ có thể đè hắn xuống, che mũi.
"Đông!" Trước tiên là một người ngã xuống.
"Đông -- đông --" Sau đó là người thứ hai, thứ 3..
Mỗi tên Hồng Cân Phỉ rêu rao muốn giết người cứ như vậy giống hệt cây cột, từng tên từng tên ngã xuống. Độc Nhãn Hổ Báo khóe mắt trừng muốn nứt cả ra, lấy tay che mũi, trơ mắt nhìn các huynh đệ của mình người này nối tiếp người kia ngã xuống, cuối cùng, không còn một mống. Hai hàng nước mắt cứ như vậy rơi xuống, cho dù là Độc Nhãn Hổ Báo, một kẻ giết người như ngóe cũng không thể nào tiếp nhận kết quả này, trong nháy mắt, tất cả mọi người ngã xuống, ngay cả nhị đệ tam đệ cũng chết, chỉ còn lại mình hắn, đường đường là Hồng Cân Phỉ, cái tên khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, cứ như vậy bị toàn diệt.
Độc Nhãn Hổ Báo cũng chịu không nổi nữa, nhìn trời hét dài một tiếng, ánh mắt nhìn Hàn Phỉ đầy vẻ ác độc, tất cả là tại nàng ta! Tất cả những thứ này đều là do người phụ nữ mập này giở trò! Giết nàng! Giết nàng a! Chính là nàng ta hại chết huynh đệ của hắn! Hắn muốn nàng ta chết a!
Lúc Hàn Phỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng gào rống đầy giận dữ của Độc Nhãn Hổ Báo, trong lòng thầm nói gay go!
Boss muốn bạo phát!
Nàng lôi lão thôn trưởng muốn chạy về phía trước, nhưng khi cúi đầu xuống, đã nhìn thấy lão thôn trưởng miệng sùi bọt mép, sắp mất đi ý thức. Hàn Phỉ không kịp ứng phó, đúng lúc này Độc Nhãn Hổ Báo đã đuổi giết tới, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Đột nhiên, trước người, một đạo nhân ảnh lóe lên, ngăn trở đại đao của Độc Nhãn Hổ Báo, đồng thời đánh bay Độc Nhãn Hổ Báo như vứt bao gạo, một tiếng kêu rên vang lên.
Hàn Phỉ sững sờ nhìn người trước mắt, là Bách Lý Mân Tu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.