Mấy người thôn dân nhịn không được phải cười ra tiếng, tiếng cười kia giống như mở đầu, lập tức khiến đoàn người phá lên cười, trong lúc vô hình, khí thế hung hăng càn quấy lúc trước cũng bị đánh tan. Hệ thống lại một lần nữa bị hành động của kí chủ mình làm cho khiếp sợ, chẳng qua chỉ mất công phu mấy câu nói liền dễ dàng hóa giải không khí giương cung bạt kiếm của mọi người, nó lại một lần nữa quét qua thuộc tính thân thể của kí chủ, sau đó dần rơi vào trầm tư.
Hàn Phỉ tất nhiên là không biết hệ thống đang suy nghĩ gì, nàng nhìn xuống giỏ trúc đang nằm trên mặt đất, nói: "Làm sao vật này lại bay đến đây?"
Một thôn dân đứng ra, Hàn Phỉ vừa nhìn, đây chẳng phải là Tiểu Mễ sao?
Khuôn mặt Tiểu Mễ đầy vẻ hổ thẹn, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, nói: "Thật xin lỗi! Hàn cô nương! Ta, ta nhất thời không nhìn thấy trên mặt đất có tảng đá, nên bị vấp vào vì thế giỏ trúc mới bị hất văng đi như vậy.."
Tam Thẩm hỏa khí lập tức xông lên, người làm mẹ như nàng mà bị đập chết cũng không sao, nhưng nếu đập chết Hàn cô nương, vậy bọn họ chính là thôn làng đao phủ a!
Tam Thẩm bỗng xuất hiện, lập tức tóm chặt lỗ tai Tiểu Mễ, cả giận nói: "Ngươi ỷ vào khí lực đã khôi phục, liền bắt đầu không thèm chú ý như thế có đúng không! Nếu thật sự nện trúng vào Hàn cô nương, ta xem ngươi làm sao bây giờ! Mấy cái mạng của ngươi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919084/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.