Chương trước
Chương sau
"Hàn cô nương! Tỉnh lại đi!"
Hàn Phỉ bị lay tỉnh, nàng mở choàng mắt, vội bò lên, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, trên trán cũng che kín mồ hôi, khiến Lục Bình đánh thức nàng cũng phải giật mình.
"Hàn cô nương, ngươi không sao chứ? Ta thấy ngươi mãi mã vẫn chưa thức dậy, nên có chút lo lắng."
Hàn Phỉ ngơ ngác quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lục Bình, nàng gian nan lắc đầu một cái, nói: "Không có chuyện gì."
"Ngươi chắc là mơ thấy ác mộng đúng không, không sao rồi, tỉnh lại là tốt rồi, chắc do hôm qua quá vất vả, mới gặp ác mộng thôi."
Hàn Phỉ trầm mặc, ngơ ngác nhìn mình tay, vừa rồi, thật sự là mơ sao? Âm thanh kia vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, thời cơ còn chưa tới? Vậy, thời cơ đó là gì? Tình cảnh trong mộng quá mức quen thuộc, còn có bóng dáng hai người ôm nhau kia, cả tiếng ca biến ảo khôn lường, thật sự chỉ là một giấc mộng sao? Đúng vậy, chỉ là mơ mà thôi, mọi thứ trong mơ đều không phải là thật, nàng thật sự là quá mệt mỏi nên mới gặp giấc mơ kì lạ như vậy.
Hàn Phỉ không ngừng tự nói với chính mình, miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, nhếch miệng cười một cái, nói: "Ừm, gặp ác mộng, bây giờ đã không sao rồi."
Lục Bình thở ra một hơi, nói: "Điểm tâm đã làm xong rồi, à phải, Hàn cô nương, Hác lão bản dặn sau khi ngươi tỉnh lại thì đến gặp nàng."
Hàn Phỉ gật gù, nhanh chóng bò dậy làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng xong liền đi tìm Hác lão bản. Hàn Phỉ tìm thấy Hác lão bản ở trong núi, nhưng cũng đoán được nàng ta nhất định đang ở chỗ đó, mị lực của đất đen đối với một hiệu thuốc mà nói thật sự giống như thuốc phiện vậy.
Lúc Hác lão bản nhìn thấy Hàn Phỉ con mắt cũng sáng lên, vội vã chạy lại nghênh, nói: "Hàn cô nương, ngươi tỉnh rồi sao?"
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?"
Hác lão bản có chút lúng túng cười cười, nàng đúng là sốt ruột đến nỗi cả đêm đều không ngủ được, sáng sớm hôm sau liền phải tới xem một chút.
Hàn Phỉ ngáp một cái, nhìn Thường Đức đang cắm cúi nhìn trái nhìn phải mảnh đất đen, giống như đang phân tích cái gì, Hàn Phỉ lại dương dương nói: "Các ngươi lần này mang đủ dược tài không?"
Hác lão bản lập tức trả lời: "Tuyệt đối là đủ! Mọi thứ lần trước hầu như đã đầy đủ hết!"
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Hừm, Thường Đức, ngươi đi theo ta một chút."
Hác lão bản cùng Thường Đức cũng kinh ngạc.
Thường Đức sợ hãi bất an nói: "Hàn Y sư, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
"Đúng vậy, đi theo ta đi."
Thường Đức nhìn Hác lão bản, dù sao hiện tại, bà chủ trực tiếp của hắn là Hác Mỹ, thấy Hác lão bản gật đầu đồng ý, hắn mới đi theo phía sau Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ nhìn thấy tất cả, nhưng nàng cũng không có bất kỳ bất mãn gì, chẳng qua là cảm thấy tên Thường Đức này có thái độ hành xử rất đúng mực, người như vậy sao lại bị Trung Thảo Đường lơ là được nhỉ? Quả thực đúng là phung phí của trời.
Hàn Phỉ cũng không mang hắn đến chỗ nào đặc biệt, mà là tới một chỗ đất đã được xử lý qua độc tố, chỉ còn lại một cái hố rất to bị đào ra, nhìn qua có vẻ vô cùng thê lương.
Thường Đức không hiểu Hàn Phỉ đem hắn đến đây có mục đích gì, nhưng điều này không ảnh hưởng tới thái độ cung kính của hắn với Hàn Phỉ, vì thế hắn không có bất cứ dị nghị nào, mà chỉ yên lặng chờ đợi mệnh lệnh của Hàn Phỉ. Dáng vẻ này của hắn, khiến Hàn Phỉ có cảm giác được đối xử như thể Nguyên Thủ Quốc Gia vậy, ho khan hai lần, nói: "Ngươi đã biết đất đen bị ô nhiễm rồi, mà nguồn ô nhiễm là một loại thảo dược tên là 'mười dặm không sinhcỏ', thời kì còn nhỏ không nhìn ra dị thường nào, sau khi trưởng thành sẽ cướp bóc chất dinh dưỡng của thực vật xung quanh.."
Lời Hàn Phỉ còn chưa nói hết, nàng đã nhìn thấy Thường Đức lập tức móc ra một tờ giấy cùng một thanh than củi dài, đang viết cái gì đó.
Hàn Phỉ sững sờ, nói: "Ngươi làm cái gì đấy?"
Thường Đức cũng không quay đầu lại nói: "Ghi chép lại, Hàn sư, ngươi nói chậm một chút!"
Danh xưng cũng từ Hàn cô nương biến thành Hàn sư! Hàn Phỉ dở khóc dở cười nói: "Không cần cố nhớ kỹ, nói đến trình độ dược lý thì khả năng của ta còn không cao thâm bằng ngươi đâu."
Đó là lời nói thật, Thường Đức thân là Dược Nông cao cấp, vì thế kiến giải về dược lý cũng rất sâu xa, nhất là sau khi Hàn Phỉ biết thêm được một cái chức nghiệp thì càng khâm phục. Rất nhiều Dược Nông vì là muốn hiểu biết sâu về tập tính của một loại thảo dược, từ sáng đến tối đều cắm cúi ngồi nghiên cứu, quan sát ghi chép tình trạng từng giai đoạn sinh trưởng, để nắm giữ chu kì sinh trưởng của một loại thảo dược, cùng thời gian tốt nhất để thu hái, quá trình sinh sản.. Sự khác biệt giứa Y sư cùng Dược Nông chính là một bên là bác sĩ, một bên là người chế dược, Hàn Phỉ xưa nay chưa từng hoài nghi tính chuyên nghiệp của Thường Đức. Nhưng lại càng thêm thưởng thức đối phương khiêm tốn hiếu học này của hắn.
Hàn Phỉ cố ý nói chậm hơn, đem tập tính của '10 dặm không sinh cỏ' nói vô cùng rõ ràng, khiến cho Thường Đức nhớ kỹ.
Trong lòng Thường Đức vừa hoảng sợ vì học thức uyên thâm của Hàn Phỉ, vừa cảm động vì nàng chỉ điểm hắn vô cùng cặn kẽ, không chút giấu giếm. Phải biết, ở trong Trung Thảo Đường, con mắt của các y sư kia đều để trên trời, đừng nói chỉ dạy, ngay cả một lời cũng hận không thể không nói, giống như nói thêm mấy câu thì sở học suốt đời của họ sẽ bị ăn cắp mất vậy! Lĩnh vực của Y sư cùng Dược Nông cũng không phải phân chia quá mức rõ ràng, đơn giản mà nói, nhận thức vế thảo dược của các y sư cũng không yếu, dù sao bọn họ cũng phải chẩn đoán bệnh tật ốm đau, còn phải tự mình hốt thuốc, không hiểu về thuốc thì thật là không còn gì để nói. Vì thế, một ít y sư đẳng cấp cao, căn bản không cần Dược Nông, tự mình cũng có thể hoàn toàn chăm sóc dược viên thật tốt, nhưng Dược Nông đẳng cấp cao lại không thể trở thành y sư, đây là nôi bị ai của Dược Nông. Có không ít Dược Nông ỷ vào bản thân hiểu dược lý, thử nghiệm hốt thuốc, đi chẩn đoán bệnh, nhưng cũng chỉ giới hạn ở một ít bệnh Thương Hàn phổ thông mà thôi, tồn tại y sư trước sau đề cao hơn bọn hắn.
Cho nên khi Thường Đức nghe thấy Hàn Phỉ thản nhiên giảng giải những kiến thức này cho hắn như vậy, phản ứng đầu tiên chính là lấy một cuốn sách nhỏ ra cẩn thận ghi chép lại, nhưng sau đó lại có chút lúng túng. Người ta đồng ý giải thích cho hắn đã tốt lắm rồi, hắn lại còn ghi chép lại..
Hàn Phỉ giống như nhận ra hắn đang quẫn bách, nói: "Không sao, ngươi nhớ kỹ là tốt rồi, nếu như ngươi có hứng thú, chút nữa chúng ta có thể thảo luận một hồi, vừa vặn có một ít tập tính cùng tác dụng của dược vật ta không quá rõ ràng."
Thường Đức lập tức gật đầu lia lịa, trong mắt lập loè tinh quang, làm Hàn Phỉ có chút lúng túng, nói sang chuyện khác, nói: "Nếu nơi này là nguồn ô nhiễm, thì những nơi khác rất dễ bị lây lan, ngươi hãy tìm kiếm qua nơi này một chút xem sao."
Thường Đức kiềm chế lại tâm tình hưng phấn, nghe xong yêu cầu của Hàn sư cũng không hỏi lại, mà tự suy nghĩ một hồi, nói: "Tìm kiếm? Thảo dược có tính kháng độc sao?"
Hàn Phỉ càng ngày càng cảm thấy nàng thật sự tìm đến cho Thần Nông Giá một bảo vật, đàu óc của tên Thường Đức này cũng rất thông minh, liền mỉm cười gật đầu, nói: "Đúng, nơi nào có độc, thì nơi đó cũng sẽ có giải dược, nếu như không có, cũng tất sẽ cố ý sản sinh, quy củ trong trời đất này sẽ không khoan dung một vật hoành hành bá đạo quá lâu, ngươi đi tìm xem trong mảnh rừng này, có thứ nào khác thường không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.