Chương trước
Chương sau
Hác lão bản cười khổ nói: "Hàn cô nương, lần sau ngài có thể một lần nói hết không? Trái tim của ta có chút chịu không nổi."
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Ta rất thích nhìn biểu tình biến hóa phong phú của các ngươi nha!"
Hác lão bản: "..."
Thường Đức ngăn cản bản thân nổi giận với bà chủ Hàn.
Hàn Phỉ ho khan hai lần, bù đắp một câu: "Ta sẽ nói cho các ngươi biết làm sao điều chỉnh tốt bùn đất này, vì thế hiện tại, ừm, ngươi có thể cùng thôn trưởng nói chuyện, dù sao ta chỉ là một cô nương gia, chuyện làm ăn phía sau không phải là việc của ta."
Nói xong câu đó, Hàn Phỉ thực sự giống như người ngoài lùi về sau vài bước, không tiếp tục nói nữa.
Trong lòng lão thôn trưởng có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng đối với Hàn Phỉ càng thêm kiêng kỵ, nàng tiến thối có độ, không tham không luyến, nữ oa này so với hắn suy nghĩ còn lợi hại hơn. Nhưng may mà.. thôn làng bây giờ đứng cùng chiến tuyến với Hàn cô nương a.
Điểm này làm lão thôn trưởng cực kỳ vui mừng. Mà Hác cô nương sớm đã biết con người của Hàn cô nương, đối với thái độ này của nàng cũng không phải rất kinh ngạc, nhân tiện nói: "Thôn trưởng, nếu có thời gian chúng ta có thể tỉ mỉ bàn bạc chuyện này được không?"
Lão thôn trưởng vội vàng nói: "Tùy thuộc vào Hác chưởng quỹ!"
Hai người ngay lập tức đạt thành hiệp nghị đơn giản, Hàn Phỉ nghe thấy, không ngoài dự liệu của nàng đây chính là tương tự với việc nhận thầu mảnh đất đen này, đương nhiên, cùng cường hào nói chuyện làm ăn là vô cùng vui vẻ, chí ít Hác Mỹ đối với việc hồi báo không có chút nào keo kiệt, nhất là với mảnh đất đen dùng tiền cũng không thể mua được này, tuy là có chút tàn khuyết, nhưng dù gì cũng tốt hơn rất nhiều so với đất đỏ, huống chi Hàn cô nương nói, mảnh đất đen này có hi vọng khôi phục. Một khi khôi phục, vậy giá trị.. ngay cả Hác lão bản bình thường không để ý tiền tài cũng vì mốn tiền khổng lồ này mà động tâm, thái độ đối với người khởi xướng Hàn Phỉ kia càng thêm tốt đẹp. Quả nhiên, mỗi một lần nhìn thấy Hàn cô nương đều khiến cả người vui vẻ a, lần trước tay không bắt sói được một tên Dược Nông cao cấp Thường Đức, lần này lại càng lợi hại, trực tiếp khai quật một mảnh đất đen, hơn nữa tương lai sư muội của Hàn cô nương còn đến đây trợ giúp tham gia giải đấu lơn, những ngày tháng này quả thực quá mỹ hảo rồi!
Hác Mỹ thậm chí bắt đầu ảo tưởng Thần Nông Giá trong tương lai sẽ có tiền đồ vô lượng cỡ nào!
Mà Thường Đức bởi vì có cơ hội được sử dụng bùn đất cao cấp như vậy để trồng dược tài mà kích động cùng nóng lòng muốn thử, nói chung, bốn người đi cùng nhau tâm tình đều tương đối tốt, ngay cả bước chân trên đường trở về cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sắc trời tối lại, Hác lão bản mang theo đoạn người ở lại thôn Thủy Biên một đêm, thôn Thủy Biên tùy rằng nghèo, nhưng phòng trọ vẫn rất nhiều, thêm vào hôm nay săn bắn được mùa lớn, lão thôn trưởng ra lệnh một tiếng, thẳng thắn trực tiếp 'đốt lửa trại', một đám người vây quanh cùng một nơi ăn thịt. Bầu không khí vuu cùng phấn khởi, mà hương vị thì cũng đừng hỏi.
Hác lão bản thật sự không chịu được thôn làng quá nghèo, trừ thịt ra cũng không có cái gì ăn được, thẳng thắn trực tiếp cống hiến lương thực mình mang, dẫn tới ánh mắt như sói đói của thôn dân nhìn chằm chằm, đến nỗi Hác lão bản có chút kinh hồn bạt vía.
Nhưng Hác lão bản đúng là đã suy nghĩ nhiều, dưới sự giải thích của lão thôn trưởng, hiện tại ánh mắt của thôn dân nhìn Hác Mỹ không khác gì nhìn Hàn Phỉ, đều là dáng vẻ nhìn 'Người ngốc nhiều tiền', nhưng ai lại không thích người có tiền chứ, mấu chốt là người có tiền này còn chia sẻ cách làm giàu với họ, sau này cuộc sống của thôn dân sẽ chỉ càng ngày càng tốt hơn!
Nói chung, toàn cảnh là một mảnh trò chuyện vui vẻ.
Hàn Phỉ còn cố ý để Thường Đức đổi cho Lục Bình một bao dược liệu mới, liên quan tới điều này Lục Bình hoàn toàn không có phản kháng, tâm tình chống cự đã sớm bị một loạt chuyện Hàn Phỉ làm ra hoàn toàn đánh tan thành mây khói, thậm chí dưới sự nghĩ của nàng, Hàn Phỉ vì sự chống cự của nàng mà thương tâm, càng lúc càng cảm thấy cô nương này quá thiện lương, mà Tiểu Châu cũng rất dính Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ nhìn bọn họ cười cười nói nói vô cùng vui vẻ, gặm gặm mấy miếng thịt, hơi bổ sung chất dinh dưỡng, liền để xuống, đổi thành ăn rau xanh, chỉ là khi nghe thấy bên cạnh Hác lão bản đang cùng thủ hạ thương lượng lượng điều bao nhiêu người ở lại đây giữ gìn mảnh đất đen này thì sững sờ một hồi.
"Kỳ thực cũng không cần đâu."
Hác lão bản đang nói chuyện cũng dừng lại, giống như không nghe rõ, liền hỏi: "Hàn cô nương nói cái gì?"
Hàn Phỉ ăn một miếng quả dại, vừa nói: "Không cần phái nhân thủ lại đây."
Hác lão bản kinh ngạc: "Lời Hàn cô nương nói có ý gì?"
Giá trị của đất đen Hác lão bản tin tưởng Hàn cô nương cũng rất rõ ràng, nàng đang hận không thể đem Thần Nông Giá chuyển tới chỗ này đóng quân đấy. Nhưng, Hàn Phỉ lại nói không cần canh gác.
Ngay cả lão thôn trưởng cùng Lục Bình cũng ngạc nhiên nhìn sang.
Hàn Phỉ lại vô cùng không để tâm, ngược lại hệ thống đột nhiên xuất hiện nhắc nhở: "Kí chủ, kí chủ! Ngươi phải chú ý a! Ngươi thật sự nói ra sao, có khả năng sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng đấy! Rất có thể sẽ mất đi sự tín nhiệm của thôn Thủy Biên! Bọn họ sẽ phòng bị ngươi!"
Hệ thống hoàn toàn thấy rõ Hàn Phỉ đang muốn nói gì, mới khẩn cấp nhảy ra nỗ lực khuyên lơn.
Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, ở trong đầu nói: "Nếu như không thể nắm bắt cơ hội, vậy bí mật của thôn Thủy Biên ta vĩnh viễn sẽ không biết."
"Kí chủ, ngươi không cần phải như vậy.."
"Đào Bảo, nhiệm vụ không hề có một chút dấu hiệu thật sao?"
"Kí chủ.."
"Ta thay bọn họ giải quyết vấn đề con mồi, theo lý thuyết, đã giúp thôn Thủy Biên một ân tình lớn, nhưng hệ thống không có nửa điểm tiếng vang, ta giới thiệu Thần Nông Giá trở thành đối tác làm ăn lâu dài với họ, ngày tháng sau này cũng sẽ không còn thê lương đến thế, chí ít ở phương diện ăn, mặc, ở, đi lại, tài lực của Thần Nông Giá sẽ không để bọn hắn thất vọng."
"Chuyện này.."
"Vì thế, ta đã suy nghĩ kĩ, nhiệm vụ gọi là cứu thôn dân thôn Thủy Biên, rốt cuộc phạm vi cứu trợ là gì, nếu như lương thực cùng nghèo khó không phải là vấn đề khó khăn nhất với bọn họ, thì là cái gì?"
Đào Bảo lần này không còn lời nào để nói.
"Đào Bảo, ta không có thời gian để phí phạm, mỗi một nhiệm vụ ta đều nhất định phải toàn lực ứng phó, thân thể nam thần không thể chờ được nữa, ta rất bất an, dù chỉ một tháng, nhưng ta đều cảm thấy quá dài, vạn nhất hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta biết phải làm sao?"
Hàn Phỉ vẫn không dám nghĩ tới vấn đề này, nàng thậm chí là từ chối suy nghĩ, bởi vì một khi bắt đầu nghĩ, nàng sợ chính mình sẽ nhịn không được mà trở lại, trở lại gặp hắn một lần, nhưng tình hình nàng bây giờ căn bản không làm được. Vì thế công năng dùng bồ câu đưa tin kia, liền thành thứ cần kíp nàng không thể thiếu. Dù chỉ nắm được một chút tin tức của hắn, chứng minh hắn vẫn mạnh khỏe là tốt rồi, nàng sẽ dốc toàn lực hoàn thành nhiệm vụ này, cho nên nàng mới từng bước một mưu đồ, từng bước một tiến lên.
Cứu thôn Thủy Biên, nếu như ngay cả lương thực cùng nghèo khó cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, như vậy bọn họ ẩn giấu bí mật gì, đó chính là khó khăn cuối cùng. Mà bí mật này, Hàn Phỉ cần bọn họ chính mồm nói ra, dù cho không từ thủ đoạn, dù cho bí quá hóa liều.
Đào Bảo không biết nói gì, cuối cùng biến thành một câu: "Kí chủ, cố lên."
Bốn chữ này, tựa hồ là bốn chữ hệ thống nói nhiều nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.