Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ càng để ý hơn là, giai đoạn trắc thí thứ hai này, tên là thuế biến, rồi cuộc là muốn các nàng lột xác thành dạng gì mới coi là hợp lệ. Tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là muốn các nàng sinh sống ở một gia đình bình thường một tháng được. Nhưng điểm này, nàng chờ hồi lâu cũng không nhận được sự giải thích của Cô Ma Ma, mà một lúc sau, một cái rương gỗ được khiêng đến, các ma ma yêu cầu từng tú nữ lên rút thăm, tìm ra xem một tháng tới các nàng sẽ ở đâu.
Chờ đến phiên Hàn Phỉ, nàng tới gần vài bước, mà Cô Ma Ma lại tránh đi khỏi tầm mắt của nàng. Hàn Phỉ cảm thấy quái lạ, nhưng dưới ánh mắt soi mói của các ma ma cũng không tiện biểu hiện ra ngoài, liền đưa tay mù mờ lôi ra một tờ giấy, sau đó ngoan ngoãn lùi sang một bên.
Mở tờ giấy ra, trên đó viết, thôn Thủy Biên, hộ số 68. Hàn Phỉ yên lặng ghi nhớ tin tức sau đó an tâm chờ đợi, mãi đến tận khi mọi tú nữ đều đã bốc thăm địa điểm trắc thí của mình, Cô Ma Ma liền cho phép mọi người giải tán, hôm nay sẽ có một ngày không phải tham gia bất kì chương trình học nào, mỗi tú nữ được phép mang theo một bao quần áo cùng vật dụng thiếp thân, đương nhiên, những vật dụng này cũng phải trải qua sự kiểm tra kĩ lưỡng của các ma ma, nếu là vật dụng trái với quy tắc sẽ không cho phép mang theo.
Không ít tú nữ đầy mặt ưu sầu trở về phòng mình, vì một tháng sắp tới mà chuẩn bị. Từ một tiểu thư thế gia khuê các được sủng ái lại lưu lạc thành một kẻ bần dân, điều này không phải ai cũng có thể bình tĩnh mà tiếp thu được.
Hàn Phỉ thấy không có thời cơ nói riêng với Cô Ma Ma, liền lui ra. Trở về phòng, Hàn Phỉ híp mắt suy nghĩ về nội dung đề thi lần này của A Mã Cung, không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy có một âm mưu ở đây, nhưng lại không nghĩ ra âm mưu đó là gì.
Không chờ nàng suy nghĩ nhiều, cửa đã vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng. Hàn Phỉ ra mở cửa, chỉ thấy vài bóng đen sưu sưu xông vào, từng người sắp hàng chỉnh tề trong phòng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, vô cùng đáng chú ý.
Hàn Phỉ đóng cửa lại, nhìn về phía người đứng đầu tiên, Tề Ngộ Không. Nàng nhất thời mặt mày hớn hở:
"Nha, Tiểu Ngộ Không, ngươi đã tới a!"
Tề Ngộ Không sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, vô thức muốn phản bác, nhưng lại e ngại mình đang có chuyện phải nhờ nàng, đành nghẹn lại không dám lên tiếng.
Hắn im lặng, nhưng các anh em của hắn lại không nhịn được, không chút khách khí cười lớn.
"Nha, Ngộ Không, thì ra ngươi còn có cái ngoại hiệu này!"
"Đúng đấy, ró ràng là một sát thủ đại danh đỉnh đỉnh lại còn có một cái danh hiệu như thế!"
"Ha ha, Tiểu Ngộ Không a!"
Tề Ngộ Không cũng không nhịn được nữa, gầm nhẹ: "Câm miệng!"
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Thế nào, nói chuyện lớn tiếng như vậy là muốn bị người khác phát hiện sao? Các người muốn hủy hoại thanh danh của ta đấy à?"
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều yên tĩnh.
Hàn Phỉ thở dài, đếm đếm, tính cả Tề Ngộ Không, tổng cộng có năm người, số lượng này không nhiều cũng không ít, vẫn coi là thỏa mãn.
"Đây là huynh đệ của ngươi sao?"
Tề Ngộ Không gật đầu, có chút cô đơn nói: "Vâng, Hàn cô nương, rất xin lỗi, ta đã khuyên rất nhiều người, nhưng chỉ có mấy tên này đồng ý theo ta rời đi."
Thật ra Tề Ngộ Không vốn nghĩ hắn tối thiểu cũng có thể mang đi mười người, nhưng không nghĩ tới, độ trung thành với Ám Sát các cao hơn nhiều so với suy đoán của hắn, mọi người cũng không tin thực sự có người có thể giải độc này của ám sát các, trước đó không phải không có người muốn thử giải độc, nhưng đều thất bại, hơn nữa còn gia tăng tốc độ độc phát tác, chết càng nhanh hơn.
Vừa khuyên giải, vừa phải tránh tai mắt của cấp trên, Tề Ngộ Không xem như đã phải sử dụng tất cả khả năng của mình, nhưng cũng chỉ có thể mang về bốn người, tính cả hắn tổng cộng mới có năm người mà thôi. Điều này thật sự có chút mất mặt.
Nhưng Hàn Phỉ lại rất hài lòng, có câu: 'Người ở chất, không ở lượng'. Năm người này từng kẻ mang ra bên ngoài cũng sẽ đều gây ra oanh động không nhỏ.
Hàn Phỉ từ trên xuống dưới, sau khi tử tế đánh giá lại càng hài lòng, những người này tố chất thân thể đều rất tốt.
Nhưng Hàn Phỉ thỏa mãn, những người khác lại không. Nhất là lúc Tề Ngộ Không có thái độ vô cùng cung kính với Hàn Phỉ, cùng với được chứng thực từ trong lời nói của Tề Ngộ Không, người này chính người trong miệng hắn nói có thể giải độc, tất cả đều muốn bùng nổ.
Một người trong số đó lại càng không chút khách khí, trực tiếp móc ra vũ khí của mình, đó là một cây chủy thủ, híp mắt, nói: "Ngộ Không, đây là đại phu trong lời ngươi nói sao?"
Tề Ngộ Không nhìn thấy hắn lấy ra vũ khí, cau mày nói: "Ngọc Long, thu hồi vũ khí đi, Hàn cô nương không phải là mục tiêu ám sát của chúng ta."
Nói vậy có nghĩa là, sát thủ chỉ khi phải đối phó với mục tiêu hoặc gặp nguy hiểm mới lấy ra vũ khí mình.
Ngọc Long nói thẳng: "Chúng ta bởi vì tin tưởng ngươi, mới cùng ngươi trốn khỏi các, làm sao, ngươi đây là đang lừa dối chúng ta sao?"
Tề Ngộ Không tiến lên một bước, trực tiếp liền ngăn ở trước mặt Hàn Phỉ, bày ra tư thái giống như là đang bảo vệ nàng.
Ngọc Long lại càng xem thường.
Nhưng, Tề Ngộ Không thật sự là đang bảo vệ Hàn Phỉ sao? Không, người hắn bảo hộ là huynh đệ tốt Ngọc Long của hắn. Tề Ngộ Không vẫn không hề quên bên người Hàn Phỉ còn có hai cao thủ tuyệt đỉnh đang bảo vệ, nếu Ngọc Long thực sự xúc phạm tới Hàn Phỉ, không cần một giây công phu khẳng định sẽ bị giết chết!
Tề Ngộ Không không hoài nghi chút nào sự lợi hại của hai Ám Vệ kia.
"Ngươi bình tĩnh một chút đi, Hàn cô nương không phải là người như ngươi nghĩ đâu."
Ba người còn lại cũng không có vẻ xúc động như Ngọc Long, nhưng vẻ hoài nghi trong ánh mắt cũng không hề che giấu, nói rõ chính là không tin. Bọn họ vốn cho là sẽ gặp một đại phu cấp bậc Y Thánh đại danh đỉnh đỉnh, dù cho không phải là Y Thánh thì ít ra cũng phải là một người trẻ tuổi có thiên phú, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, kẻ đó lại là một người phụ nữ! Một người phụ nữ làm đại phu? Một người phụ nữ có thể giải độc của ám sát các? Đang trêu chọc bọn họ sao? Bọn họ lại còn vì kẻ này mà phản lại ám sát các! Phải biết rõ một khi xác định làm phản, ám sát các sẽ không truy sát bọn họ, nhưng tuyệt đối không ngại tuyên bố một ít nhiệm vụ, nếu đụng tới đồng đội trước đây cũng tuyệt đối sẽ bị tiện tay giải quyết! Nhất là những nhiệm vụ có tiền thưởng cao!
Có thể không tức giận sao?
Hàn Phỉ trốn ở sau lưng Tề Ngộ Không, sắc mặt không có một chút xíu sốt ruột, ngược lại vô cùng thích ý nhìn bọn họ, chỉ là ánh mắt của nàng giống như Ra-da từ trên xuống dưới quét trên bắp thịt của họ.
"Kí chủ, ngươi muốn làm gì?" Hệ thống hiếu kỳ, cố ý chạy đến hỏi một chút.
"Không làm gì, mấy người này tố chất thân thể không tệ, nhưng cũng có rất nhiều vấn đề a."
"Ồ, ngay cả cái này mà kí chủ cũng có thể nhìn ra sao?"
Trọng giọng nói của hệ thống mang theo vẻ không tin.
Hàn Phỉ lại dương dương trả lời một câu: "A, có một thời gian có hứng thú với thứ này, liền nghiên cứu một phen, cơ bản vẫn có thể nhìn ra được, những vết thương cũ sẽ rất dễ để lại ảnh hưởng với cơ thể, tạo thành thói quen."
"Vậy kí chủ muốn làm gì?"
"Muốn thu phục lòng người, chung quy phải cho bọn họ nhìn thấy sự lợi hại, không phải sao?"
Câu nói này của Hàn Phỉ giống như một con mèo đang ăn vụng.
Tề Ngộ Không vẫn còn đang nỗ lực khuyên lơn huynh đệ mình, nói: "Ngọc Long, trước tiên ngươi hãy thu hồi vũ khí đi đã, ta sẽ nói chuyện rõ ràng với ngươi."
Ngọc Long trực tiếp rên một tiếng, nói: "Còn có cái gì để nói nữa? Uổng phí ta tin tưởng ngươi như vậy! Ngươi thế mà lại lừa dối chúng ta!"
Nói xong, liền động thủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.