Rõ ràng khuôn mặt không hề đẹp đẽ vô cùng mập mạp còn nước mắt, mước mũi tèm lèm nhưng lại làm một vị trí nào đó trong lòng hắn sụp đổ trong nháy mắt. Cảm xúc tiêu cực cùng hắc ám tồn tại trong mấy ngày nay vào lúc này đã bị đè nén trở lại. Chỉ vì.. nước mắt của nàng quá nóng. Đem linh hồn hắn cũng bị phỏng.
"Hàn Phỉ." Hắn nhẹ nhàng gọi tên nàng.
Hàn Phỉ lấy tay mạnh mẽ lau đi nước mắt, vò đã mẻ không sợ rơi nói: "Đừng gọi tên của ta! Đừng dùng cái âm điệu này gọi ta! Ta tức giận! Ta tức điên! Ta muốn đi!"
Nói xong, Hàn Phỉ liền xoay người, giống như thật sự muốn đi.
Bàn tay rũ xuống đột nhiên bị nắm lấy. Hàn Phỉ đưa lưng về phía hắn, trong ánh mắt dâng lên một tia vui mừng không làm sao che giấu được.
Hắn tóm lấy tay nàng, chậm rãi dùng lực, càng ngày càng gấp, Hàn Phỉ có chút đau, nhưng lại không muốn tránh ra, nàng hé miệng, có chút trái lương tâm nói: "Chàng nắm tay ta làm cái gì? Là chàng đuổi ta đi! Vậy ta liền đi!"
Hắn nhẹ nhàng nói: "Lưu lại."
Hàn Phỉ rên một tiếng, giọng nói còn chút nức nở lại nỗ lực giả vờ bày ra ngữ khí xem thường, nói: "Chàng muốn ta đi thì đi, muốn ta ở liền ở, chàng cho rằng ta là ai?"
Tần Triệt không hề trả lời, chỉ là bàn tay cầm lấy tay nàng càng chặt.
Rốt cục, hắn trầm thấp nói một câu: "Thật xin lỗi."
Nước mắt Hàn Phỉ lại có xu thế vỡ đê, nàng đã chờ câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919059/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.