Hạc lão trầm giọng nói: "Trên thế giới này, độc cũng không phải đều rõ ràng, có những loại độc, vô sắc vô vị, căn bản không biết chỗ xuống tay."
Hàn Phỉ sững sờ một hồi, lẩm bẩm nói: "Thật sự là trúng độc.."
Hạc lão tiến lên vài bước, nói: "Nữ oa tử, kỳ thực trong lòng ngươi cũng đã có suy đoán, chỉ là ngươi không dám thừa nhận mà thôi."
Hàn Phỉ trầm mặc, bàn tay rũ xuống cũng nắm chặt.
Hàn Văn Thư nhìn sắc mặt nàng trầm xuống, gương mặt nho nhỏ cũng tràn ngập bất an, hắn nắm lấy tay Hàn Phỉ, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, đừng lo lắng, không có chuyện gì."
Hàn Phỉ nỗ lực hé ra một nụ cười yếu ớt, không nghĩ tới nàng còn được một đứa bé an ủi, liền nói: "Tiểu Thư, ta không sao."
Lập tức xoay người nhìn Hạc lão, nói: "Ngài nhất định có biện pháp, đúng không?"
Hạc lão không chần chờ, nói: "Đúng là ta có."
Ánh mắt Hàn Phỉ sáng lên.
Chợt giọng Hạc lão tiếng biến chuyển: "Nhưng đã quá trễ, độc tố đã lan tràn đến lục phủ nhũ tạng, kết quả khó nói."
Lòng Hàn Phỉ chùng xuống, nhưng nàng biết rõ không thể trách cứ người khác, nàng hít sâu vào một hơi, xoay người sờ sờ đầu Hàn Văn Thư, nói: "Tiểu Thư, đệ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, dưỡng bệnh cho tốt, tỷ tỷ nhất định sẽ nghĩ cách cứu đệ."
Hàn Văn Thư do dự nói: "Nhưng mà.."
Hàn Phỉ cố ý sừng sộ, nói: "Tiểu Thư không nghe lời ta sao?"
Hàn Văn Thư căng thẳng lắc đầu, Hàn Phỉ thỏa mãn, đỡ hắn nằm lại giường, dịch chăn thật tốt cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919028/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.