Chương trước
Chương sau
Hạc lão trầm giọng nói: "Trên thế giới này, độc cũng không phải đều rõ ràng, có những loại độc, vô sắc vô vị, căn bản không biết chỗ xuống tay."
Hàn Phỉ sững sờ một hồi, lẩm bẩm nói: "Thật sự là trúng độc.."
Hạc lão tiến lên vài bước, nói: "Nữ oa tử, kỳ thực trong lòng ngươi cũng đã có suy đoán, chỉ là ngươi không dám thừa nhận mà thôi."
Hàn Phỉ trầm mặc, bàn tay rũ xuống cũng nắm chặt.
Hàn Văn Thư nhìn sắc mặt nàng trầm xuống, gương mặt nho nhỏ cũng tràn ngập bất an, hắn nắm lấy tay Hàn Phỉ, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, đừng lo lắng, không có chuyện gì."
Hàn Phỉ nỗ lực hé ra một nụ cười yếu ớt, không nghĩ tới nàng còn được một đứa bé an ủi, liền nói: "Tiểu Thư, ta không sao."
Lập tức xoay người nhìn Hạc lão, nói: "Ngài nhất định có biện pháp, đúng không?"
Hạc lão không chần chờ, nói: "Đúng là ta có."
Ánh mắt Hàn Phỉ sáng lên.
Chợt giọng Hạc lão tiếng biến chuyển: "Nhưng đã quá trễ, độc tố đã lan tràn đến lục phủ nhũ tạng, kết quả khó nói."
Lòng Hàn Phỉ chùng xuống, nhưng nàng biết rõ không thể trách cứ người khác, nàng hít sâu vào một hơi, xoay người sờ sờ đầu Hàn Văn Thư, nói: "Tiểu Thư, đệ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, dưỡng bệnh cho tốt, tỷ tỷ nhất định sẽ nghĩ cách cứu đệ."
Hàn Văn Thư do dự nói: "Nhưng mà.."
Hàn Phỉ cố ý sừng sộ, nói: "Tiểu Thư không nghe lời ta sao?"
Hàn Văn Thư căng thẳng lắc đầu, Hàn Phỉ thỏa mãn, đỡ hắn nằm lại giường, dịch chăn thật tốt cho hắn, nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, trời sáng tỷ tỷ sẽ trở lại thăm đệ, ờm, còn nữa, không được nói cho người khác biết ta tới thăm đệ, được không?"
Hàn Văn Thư gật đầu.
Lập tức Hàn Phỉ đứng dậy, không chút khách khí liền lôi kéo Hạc lão ra khỏi phòng.
Hạc lão có chút ngạc nhiên, nhưng không có chút dáng vẻ tức giận nào, trước đây, những vãn bối khác không người nào là không một mực cung kính với hắn, không dám vượt Lôi Trì, ngay cả nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng mắt hắn, chứ đừng nói là đến gần hắn như vậy, làm cho hắn có ý định giáo dục thật tốt vãn bối cũng không làm được.
Sau khi túm Hạc lão ra khỏi phòng, Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, vừa nghiêng đầu liền đối diện với đôi mắt lóe sáng của Hạc lão, làm nàng giật mình, nhất là trong đôi mắt đầu còn có vẻ kinh ngạc về hành động lôi kéo của nàng, Hàn Phỉ không còn gì để nói, ho khan một hồi, nói: "Rất xin lỗi, đã thất lễ, ta chỉ là có chút sốt ruột, chúng ta không thể ở trước mặt bệnh nhân mà nghị luận truyền bá tâm tình không tốt, cho nên mới đắc tội ngài như vậy."
Hạc lão tiếc hận nói: "Nữ Oa, ngươi gọi là gì vây?"
"Hàn Phỉ."
"Ngươi hiểu y thuật?"
"Hiểu sơ."
"Ngươi kế thừa y thuật từ ai?"
Hàn Phỉ do dự một chút: "Ta không có sư phụ."
Ánh mắt Hạc lão lại lóe lên, quát khẽ nói: "Nói dối! Y thuật không thể loạn truyền, không có người nào lại đi vi phạm điều này, bàn tay bắt mạch của ngươi vô cùng lão luyện, không thể nào là dáng vẻ của kẻ tự học thành tài được."
Hàn Phỉ cân nhắc một chút, nói: "Hừm, có một người gọi là 'đại học' dạy ta."
Hạc lão kinh ngạc: "Đại học? Sao ta chưa từng nghe nói tới danh xưng của vị đại phu này?"
Hàn Phỉ mặt không đỏ tim không đập tiếp tục mò mẫm, nói: "Lão nhân gia người đã sớm đi về cõi tiên."
Hạc lão lập tức hổ thẹn, nói: "Là ta hỏi nhiều."
Hàn Phỉ vội vã thay đổi đề tài, nói: "Hạc lão, độc của Tiểu Thư là loại độc gì? Tại sao ta xem mạch tượng lại không hề phát hiện ra vấn đề, giống như cơ thể tự suy nhược mà thành vậy, còn có loại độc cổ quái như vậy sao?"
Nói đến chính sự Hạc lão cũng không quan tâm những vấn đề khác nữa, thanh âm nặng nề, nói: "Vốn dĩ ta chỉ hoài nghi, nhưng hiện giờ cơ bản có thể xác định, độc này ta đoán chắc chắn chính là loại độc vô thanh vô tức, đúng như tên gọi, người trúng độc căn bản không nhìn ra dấu hiệu bị trúng độc, nhưng có thể trong thời gian ngắn khiến người bệnh tăng nhanh tốc độ suy kiệt của cơ thể dần dần tiến tới tử vong."
Hàn Phỉ nỉ non nhắc lại: "Vô thanh vô tức.."
Sắc mặt Hạc lão rất kém, nói: "Oa nhi, có thể ngươi đã nghe qua danh hào Vạn Cổ cốc?"
Hàn Phỉ cau mày: "Đó là cái gì?"
Hạc lão ngữ khí xem thường nói: "Đây là một nơi hết sức tà ác, từ xưa y - độc vốn không phân chia tỉ mỉ, thiên hạ có y cứu người tất có độc để hại người, Vạn Cổ cốc chính là một chỗ như vậy, nơi đó tụ tập một nhóm y sư đỉnh phong, vậy nhưng bọn họ chưa bao giờ cứu người, ngược lại còn thích hại người, chuyên lấy nghiên cứu độc vật làm thú vui, nơi đó sản xuất độc vật nhiều không đếm xuể, lại càng nan giải hơn là, mục tiêu của bọn họ chính là công phá hiệp hội y sư, gây ra hỗn loạn, đó chính là nơi tụ tập của những kẻ điên."
Hàn Phỉ sững sờ, giống như vừa được mở ra một thế giới khác, trên đời này còn có những người như vậy tồn tại sao!
Hạc lão tiếp tục nói: "Vạn Cổ cốc đắc tội với quá nhiều người, đã từng khiến cho thiên hạ phẫn nộ, giang hồ, triều đình cùng với hiệp hội y sư đã liên hợp lại tiêu diệt đại bản doanh của Vạn Cổ cốc-- núi Quỷ Vật, vì vậy danh tiếng của Vạn Cổ cốc đã đại giảm, biến mất không để lại dấu vết đã mấy chục năm, trên giang hồ cũng không có bao nhiêu người còn nhớ đã từng có một tổ chức có đủ khả năng đối đầu với hiệp hội y sư.
Năm đó, lúc ta còn đang du lịch tứ phương, liền từng chứng kiến một y sư vô cùng lợi hại đi ra từ Vạn Cổ cốc, trong đó, loại độc vô thanh vô tức này là thứ cực kỳ cường hãn, người trúng độc căn bản không thể phát hiện ra dấu vết, nếu lần này không thiếu chút nữa đạt đến trình độ của độc vô thanh vô tức, chỉ sợ ngay cả ta cũng không thể phán đoán ra, tuy thế lệnh đệ cũng chỉ còn một đường sinh cơ thôi."
"Vậy.. đây không phải là độc vô thanh vô tức hoàn chỉnh, vì thế, vì thế Tiểu Thư còn có thể cứu, đúng không?"
Hạc lão thở dài, nói: "Cho dù không phải là độc vô thanh vô tức hoàn chỉnh nhưng độc tính cũng vô cùng cường hãn, huống chi Lệnh Đệ đã trúng độc có chút lâu ngày.."
Lời phía sau không cần phải nói cũng có thể hiểu rõ. Hạc lão đang cố ý cùng Hàn Phỉ giải thích về sự tồn tại của Vạn Cổ cốc, cũng chỉ là cho nàng thêm hiểu rõ, tình trạng của Hàn Văn Thư có bao nhiêu nghiêm trọng.
Nhưng Hàn Phỉ chưa từ bỏ ý định, cắn răng, nói: "Vậy ngài nói còn có một đường sinh cơ, là cái gì?"
Hạc lão bình tĩnh nhìn nàng, nhìn vẻ mặt chăm chú, vô cùng căng thẳng, cũng đầy vẻ kiên định, nghị lực của nàng, Hạc lão đột nhiên nói: "Nữ Oa, ngươi nói ngươi không có sư phụ đúng không?"
Hàn Phỉ cau mày, hiển nhiên không nghĩ tới làm sao đề tài lại đột nhiên biến đổi, nhưng nàng vẫn gật đầu, nói: "Đúng, ta không có."
Ánh mắt Hạc lão lóe lên một tia tinh quang, nói: "Vậy ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không?"
Lần này, Hàn Phỉ trực tiếp bị khiếp sợ, hé miệng, chậm chập nói không ra lời.
Hạc lão càng nghĩ càng thấy chủ ý đột nhiên xuất hiện của mình tốt vô cùng, nữ oa này trầm ổn, cẩn thận, thủ pháp cũng không non nớt, ngộ tính lại cao, cũng không bị thế tục câu nệ, tiến thối thỏa đáng, càng quan trọng là, nàng còn có được một tấm lòng thầy thuốc nguyên thủy, đó chính là cứu chữa bệnh nhân, cũng không vì tuyệt vọng tử vong mà bị đánh đổ, mà điểm cuối cùng chính là điều hiếm có nhất: Người thành Đại Y, trước phải hành y tế thế, lòng mang thiên hạ, vô tư cứu người. Mà Hàn Phỉ làm hắn nhìn thấy điểm này.
Hạc lão biết rõ, tuổi hắn đã lớn, chờ hắn giác ngộ điểm này, tuổi của hắn cũng không cho phép y thuật của hắn tiến thêm một bước, đây có thể nói là điều tiếc nuổi lớn nhất trong cuộc đời hắn, đời này hắn đều vô duyên Đại Y, vì thế hắn đành gửi lại hi vọng có thể thực hiện nơi đồ đệ, thu một đồ nhi có tiềm lực bậc này, chẳng phải là càng tốt hơn sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.