Hàn Phỉ khắc chế đã lâu mới làm cho ngữ khí của nàng trở nên run rẩy như vậy, mới làm cho bản thân không trở nên kinh hoảng, thất thố như vậy.
Nàng vội vã móc khăn tay của mình ra, đây chính là thành quả trên lớp học thêu, xem như là tác phẩm thành công nhất của nàng mới được nàng lưu lại mang ở bên người, Hàn Phỉ còn vì điều này mà đắc chí rất lâu, nhưng hiện tại nàng cũng không thèm đoái hoài tới, đem máu trong lòng bàn tay Tần Triệt một mực lau đi, nàng lau rất nghiêm túc, ngay cả một chút vết máu cũng không lưu lại.
Tần Triệt nhìn dáng vẻ nàng như vậy, có chút bất đắc dĩ, nói: "Cứ cách 3 tháng sẽ có một lần chuyển quý lại bị phát tác như vậy, không cần phải lo lắng."
Bàn tay đang lau vết máu của Hàn Phỉ dừng lại, nàng cảm thấy mắt có chút chua xót, cho đến giờ phút này, nàng cuối cùng cũng coi như hiểu rõ bệnh tật 'Cấp S' trong miệng hệ thống kia đến tột cùng có bao nhiêu tinh chuẩn, rõ ràng mới chỉ có mấy ngày không gặp, thân thể hắn vậy mà bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh kịch biến, thậm chí ngay cả ho ra máu cũng đều là chuyện thường như cơm bữa.
Tần Triệt không biết, hắn càng tỏ ra bình tĩnh, càng không để ý, Hàn Phỉ lại càng đau lòng, lại càng căng thẳng.
Hàn Phỉ thất lạc nói: "Ta một chút cũng không nhìn ra, ta không phải là quá vô dụng sao?"
Hàn Phỉ không ngừng thất lạc, thậm chí còn cảm thấy vô cùng mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919023/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.