Chương trước
Chương sau
Một nữ nhân hay ghen tị đối với Tần Mục chính là kẻ trơ trẽn, hắn là nam nhân, nhất định sẽ có tam thê tứ thiếp, một nữ nhân ghen tị sẽ chỉ khiến cho Gia Trạch không yên, điểm này Mẫu Hậu đã từng nhắc nhở hắn nhiều lần.
Khánh thị có thể lên vị trí này, nếu ghen tị đã sớm bị Tần Hoàng thay đổi thành người khác.
Trên mặt Tần Mục dù không biểu hiện ra, nhưng trong lòng sớm đã xem bản thân là Hoàng Đế tương lai, nếu muốn làm Hoàng Đế, vậy tất sẽ nắm giữ một hậu cung, nhiều nữ nhân như thế nếu có mấy người không nghe lời sẽ làm người ta đau đầu, lập tức hứng thú vốn có với Hàn Yên cũng bị giảm xuống rất nhiều. Chẳng qua chỉ là một nữ nhân có chút tư sắc và tài tình mà thôi. Mà thiên hạ, không bao giờ thiếu những nữ nhân như vậy.
Tần Mục thu hồi tâm tư, cũng không muốn đem chú ý lực để lại trên người Hàn Yên nữa, đang lúc hắn muốn thu tầm mắt lại nhìn thấy ở trong góc, Hàn Phỉ gần như sắp nằm bò trên bàn. Từ góc độ này của hắn nhìn sang, nàng giống như là một vắt mì vô cùng mềm mại bám dính trên bàn.
Khóe miệng Tần Mục co quắp. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy một nữ nhân không chú ý tới hình tượng như vậy! Thậm chí ở ngay trước mặt Hoàng Đế cũng dám làm ra hành động bất nhã như thế!
Ngay lúc Tần Mục nghĩ như vậy, bên kia Hàn Phỉ còn đưa tay gãi gãi cái cổ, thay đổi phương hướng để bò ra bàn cho thoải mái, vì thế mà vừa hay lại đối diện với hắn, ở khoảng cách xa như vậy, tầm mắt hai người cứ thế va vào nhau. Sau đó, Hàn Phỉ mang theo ghét bỏ dời ánh mắt.
Tần Mục: "..."
Trên gáy nổi đầy gân xanh, Tần Mục quả thực đã tức điên! Cái nữ nhân béo ị, xấu xí, thô tục không thể tả này rốt cuộc lấy dũng khí ở đâu mà dám không coi hắn ra gì như thế!
Tần Mục ẩn nhẫn lộ ra một vệt cười gằn, đáy mắt tràn đầy chán ghét, nữ nhân thô bỉ như thế ngay cả nhìn nhiều cũng làm dơ hắn mắt, nhưng trong đáy lòng hắn lại ghi tạc thù này.
Hàn Phỉ vĩnh viễn cũng không biết, một ánh mắt tùy ý của nàng lần này, đã để lại một mầm họa rất lớn cho sau này, nếu như nàng biết rõ ở trong đám người mà nhìn nhiều sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy, nàng nhất định sẽ đem con mắt của mình đào ra!
Nhưng hiện tại đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, Hàn Phỉ đương nhiên sẽ không nghĩ tới sự tình sau này. Việc nàng chú ý thấy Hàn Yên là kẻ xâm lấn là sự thật. Muội muội hoàn hảo của nàng cư nhiên lại là đại Boss cuối cùng, vòng vòng quanh quanh, người xâm lấn này quả nhiên là người ngay bên cạnh mình, nếu không phải hệ thống hiện giờ đang tại bế quan, Hàn Phỉ thật muốn đem chuyện này nói cho nó biết.
Nhưng.. sau khi phát hiện ra thì nên hành động như thế nào đây?
Hàn Phỉ cân nhắc, nàng dám khẳng định muội muội kia của nàng hiện tại rất sốt ruột. Toàn bộ Thưởng Hoa Yến đã biến chất, mọi người làm sao cũng không nghĩ tới cuối cùng người thắng cuộc là cả hai vị công chúa ngày thường hoàn toàn không được sủng ái, thậm chí xem biểu hiện của Tần Hoàng, sẽ còn tiếp tục quan tâm cả hai công chúa!
Chúng các phi tử cắn nát cả hàm răng, âm thầm ghen ghét, ngược lại các tú nữ cũng không có bao nhiêu cảm thụ, trước sau gì cũng được nhìn thấy Đại Hoàng Tử Điện Hạ phong tư anh tuấn, như thế cũng coi như đáng giá, có tú nữ còn âm thầm nuôi ý định, muốn từ trong A Mã Cung bộc lộ hết tất cả tài năng, gả cho Đại Hoàng Tử mới được!
Hàn Phỉ sau khi về phòng mình, hai chân bắt chéo, một tay chống hàm dưới, một bên nhìn ra cửa, giống như đang đợi cái gì. Quả nhiên, không lâu sau, liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Hàn Phỉ ung dung thong thả nói: "Vào đi."
Hai người Tần Tư Viện cùng Tần Tư Hân đi vào trong phòng, đã nhìn thấy Hàn Phỉ đang ung dung ngồi, giống như đang đợi các nàng. Trong lòng hai người đồng thời nổi lên một tia sùng kính, bộ dạng này của Hàn Phỉ dường như là đã sớm đoán được các nàng sẽ đến đây, đủ để cho thấy người này nhất định là có tầm nhìn xa trông rộng, hai tỷ muội các nàng đã làm ra một quyết định, mà quyết định này sẽ cải biến một đời của các nàng.
"Hàn cô nương!"
Hàn Phỉ lại cười nói: "Là tới thực hiện lời hứa sao? Đến lúc nào sẽ mang ta xuất cung đây?"
Tần Tư Viện tiến lên một bước, quy quy củ củ nói: "Hàn sư, chúng ta tới là muốn tìm ngươi hỗ trợ."
Hàn Phỉ bị danh xưng 'Hàn sư' này cho làm cho kinh hãi, nói: "Ta không đảm nhận nổi danh xưng này đâu."
Tần Tư Hân lắc đầu, nói: "Hàn sư, lần này nếu như không phải nhờ ngươi, ta cùng tỷ tỷ vĩnh viễn cũng không thể được Phụ hoàng chú ý tới, chúng ta hiểu rõ thời cơ như vậy cũng chỉ có một lần mà thôi, nói không chừng nếu không được Phụ hoàng quan tâm, đến lúc đó tình cảnh của chúng ta chỉ có thể thảm hại hơn mà thôi, vì thế, ta cùng tỷ tỷ đã quyết định, chúng ta nguyện bái ngươi làm thầy, xin ngươi, trợ giúp chúng ta."
Sau khi giải thích xong, Tần Tư Viện và Tần Tư Hân cùng nhau quỳ xuống, cái quỳ này vô cùng chân thật, Hàn Phỉ cũng cảm thấy đau thay các nàng.
Hai người trăm miệng một lời nói: "Hàn sư, xin chỉ dạy!"
Quyết định này, cũng không phải là do nhất thời tâm huyết dâng trào mà nảy ra. Tần Tư Viện cùng Tần Tư Hân đã nhiều lần thương thảo qua mới đưa ra quyết định. Thưởng Hoa Yến hôm nay chẳng qua là kiểm tra trình độ nho nhỏ mà thôi, đã thành công đưa tới chú ý của Phụ hoàng, sau đó các nàng ngay cả đi trên đường cũng nhận được vô số tôn kính, đây chính là vinh dự tự nhiên của công chúa, mà loại cảm giác này một khi thử nghiệm liền không thể dứt bỏ được, giống như đã bò lên trên đỉnh phong sao có thể lần thứ hai tiếp thu sinh hoạt của dưới thấp được nữa.
Mà Hàn Phỉ, chỉ là một đích nữ Thừa Tướng không được sủng ái, là đối tượng bị tất cả người trong thiên hạ chế nhạo, nhưng bước vào A Mã Cung, tiếp thu dạy bảo, thậm chí ở trên buổi lễ có thể rực rỡ hào quang, hai vị công chúa còn nghe qua, thư pháp của Hàn Phỉ cũng có tạo nghệ rất cao, người như vậy, sao có thể là một người bình thường?
Dựa vào năng lực như vậy, nói không chừng trước đây là do một mực giấu tài, cho nên mới không chút biến sắc, càng nghĩ, lại càng cảm thấy Hàn Phỉ người này, ẩn tàng quá sâu. Trùng hợp là người như vậy, có thể đủ để chỉ đạo các nàng.
Tần Tư Viện tuổi lớn hơn một chút, cũng đã 16, cũng đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi rồi, nếu như nhờ vả không đúng người, lại không có quyền lựa chọn, như vậy tương lai của nàng liền thảm rồi. Các nàng nhất định phải thay đổi, mà lần thay đổi này còn nhất định phải triệt để. Vậy nhưng chỉ dựa vào năng lực của các nàng căn bản không thể làm được, cho nên bọn họ lựa chọn nương nhờ vào Hàn Phỉ, cái quỳ này, cũng đại biểu đem thân phận công chúa của mình hạ thấp xuống.
Hàn Phỉ có chút đau đầu, nàng một chút cũng không muốn tiếp nhận chuyện này, bởi vũng nước đục chốn hậu cung này quá sâu, nàng giúp đỡ hai người kia cũng chỉ vì muốn xuất cung hoàn thành nhiếm vụ cứu Hàn Văn Thư thôi.
Ngay lúc Hàn Phỉ muốn kéo các nàng lên đồng thời từ chối họ, trong đầu một thanh âm quen thuộc vang lên: "Kí chủ! Đáp ứng các nàng!"
Hàn Phỉ sững sờ, chần chờ hỏi: "Tại sao?"
"Các nàng là công chúa, dù không được sủng ái cũng là công chúa, huống chi việc không được sủng ái này cũng chỉ là tạm thời mà thôi, chỉ cần có được sự trợ giúp của các nàng, lôi kéo các nàng về phía ngươi, sau này kí chủ muốn hoàn thành nhiệm vụ sẽ đơn giản hơn rất nhiều, nếu trước đây kí chủ được họ giúp đỡ thì có thể đã có rất nhiều chuyện không phải xảy ra rồi."
Hàn Phỉ suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy có đạo lý, hai cô bé này cũng không phải những kẻ ngu xuẩn, thoáng nhắc nhở liền đã có thể tự hiểu, thêm vào.. hai người còn có thể giúp nàng chia sẻ một chút chú ý lên Hàn Yên, kẻ xâm lấn này, đem thân phận của nàng giấu kĩ hơn nữa, đó cũng là một ý kiến hay.
"Có ta ở đây, kí chủ đừng sợ!"
Hàn Phỉ không nói gì, nhưng cũng thức thời không hề từ chối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.