Chương trước
Chương sau
Quế ma ma cả kinh, lúc đang muốn nói gì đó, lại nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Hậu nương nương lập tức đem lời định nói cũng nuốt xuống. Đó là một loại ánh mắt gần như là thưởng thức. Quế ma ma trong lòng kinh hoàng, lần đầu tiên nghiêm túc cẩn thận đánh giá Hàn Phỉ, một kẻ bề ngoài xấu xí như thế, đến cùng là sao lại làm được đến nước này.
Thị vệ kia cũng thấy tình huống không đúng, không nhịn được hoảng loạn, nhanh chóng quyết định, ngay lập tức hét lên:
"Cầu xin Hoàng Hậu nương nương ban cho cái chết, để ta cùng Phỉ Phỉ xuống Hoàng Tuyền làm một đôi Khổ Mệnh Uyên Ương!"
Hàn Phỉ ý cười sâu sắc thêm, tên thị vệ này chỉ sợ cũng là một kẻ não tàn đi, hắn càng nói như vậy, kẽ hở lại càng nhiều a, nàng căn bản không cần giải thích gì nữa.
Hoàng hậu Khánh thị cau mày, nói: "Đem hắn lôi ra đi, thẩm vấn kĩ càng hơn, đem sự tình xác thực hỏi ra, đồng thời phải lôi được kẻ giật dây hắn ra cho ta."
Quế ma ma lĩnh mệnh, cho người đem thị vệ mang đi, Hoàng hậu lệnh cho tất cả mọi người lui ra ngoài, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại nàng và Hàn Phỉ.
Lúc này, Hàn Phỉ rõ ràng cảm giác được có gì không đúng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh chờ đợi Hoàng hậu lên tiếng.
"Hàn tú nữ, năm nay bao nhiêu tuổi?"
Hoàng hậu đột nhiên hỏi vấn đề này khiến Hàn Phỉ sững sờ, mặc dù không hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Thần nữ năm nay 16 ạ."
Hoàng hậu lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu sắc, ánh mắt nhìn Hàn Phỉ làm nàng có chút sợ hãi.
"Trên dưới phủ Hàn Thừa Tướng đối xử với ngươi như thế nào?"
Vấn đề này, có chiều sâu quá lớn, Hàn Phỉ trong lúc nhất thời không thể trả lời. Hoàng hậu nhẹ nhàng cười 1 cái, cũng không chờ Hàn Phỉ trả lời, tiếp tục nói: "Hàn Thừa Tướng có thể nguyện vì bảo vệ ngươi mà trả giá bất cứ giá nào không?"
Hàn Phỉ đổ mồ hôi lạnh, quỳ trên mặt đất, quy quy củ củ nói: "Thần nữ thật sự không hiểu ý tứ của nương nương."
Hoàng hậu ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm trên ghế, khiến trái tim Hàn Phỉ nổi lên một trận kinh hoàng, bề ngoài vẫn bình tĩnh chờ đợi nữ nhân tôn quý nhất hậu cung này lên tiếng.
"Nếu như lời tên thị vệ kia nói là giả, vậy mấy ngày kia, ngươi ban đêm xuất hành, là để làm gì?"
Còi báo động trong lòng Hàn Phỉ vang lên không dứt, đúng vậy, nàng đã quên mất vấn đề này! Nàng có thể giải thích nàng không cùng nam nhân làm loạn, nhưng, nàng lại quên tìm cho mình một cái cớ rồi!
Nhìn Hàn Phỉ nghẹn lời, thâm ý trong mắt hoàng hậu càng thêm rõ ràng, ung dung thong thả nói: "Bản cung sẽ không quản ngươi đi đâu, làm gì, thậm chí bản cung không cần quản nguyên nhân xảy ra những chuyện này, bản cung cũng có thể bảo vệ ngươi."
Hàn Phỉ khó tin ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn hoàng hậu, không biết nên nói cái gì. Hoàng hậu hết sức hài lòng với vẻ mặt của Hàn Phỉ, nói tiếp: "Đây chính là những thủ đoạn đơn giản trong A Mã Cung, mà thủ đoạn này năm đó bản cung đã từng gặp, thậm chí so với lần này càng cao minh cũng vô cùng hiếm thấy, chuyện này, vô luận là ngươi có làm hay không, chỉ cần người bên ngoài tin, ngươi đã không còn lời nào để nói."
Hàn Phỉ lẩm bẩm nói: "Nương nương ngài.."
Hoàng hậu nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chầm chậm nói: "Ngươi tiến cung đơn giản chính là muốn tăng cường ưu thế của mình, ví như sau này có thể gả cho một phu quân tốt, thu được vinh hoa phú quý, an hưởng một đời, mà hết thảy những thứ này, bản cung đều có thể hứa hẹn cho ngươi."
Hàn Phỉ đến giờ còn chưa hiểu ý tứ của hoàng hậu thì chính là một kẻ ngu ngốc rồi! Hoàng hậu đây là muốn lôi kéo nàng a! Đậu phộng! Đậu phộng! Hoàng hậu lại muốn bảo vệ nàng!
Quả đúng là không sai, câu tiếp theo hoàng hậu liền nói thẳng: "Hàn Phỉ, chỉ cần ngươi đáp ứng, bản cung tự nhiên sẽ giúp ngươi thoát khỏi chuyện này mộ cách nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả người giật dây kia cũng có thể cho ngươi tự tay xử lý, thế nào?"
Hàn Phỉ vội vàng làm ra vẻ mặt sợ hãi tái mét, nói: "Hàn Phỉ có tài cán gì? Đại ân đại đức của Hoàng Hậu nương nương thần nữ nhất định khắc ghi trong tâm khảm.."
Trong lòng nhanh chóng suy tính, nàng quyết định giả ngốc, không hiểu hoàng hậu có ý gì!
Hoàng hậu Khánh thị híp híp mắt, nói: "Hàn Phỉ, ngươi không phải là một kẻ ngu dốt, ngày ấy phong độ trên đài của ngươi làm sao có thể che giấu được. Ở trước mặt bản cung giả ngu cũng không phải là một cử chỉ sáng suốt đâu."
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nàng căn bản không có chỗ để từ chối. Thái độ Khánh thị đã rất rõ ràng, nàng không thể giả ngốc đối đãi mà có thể qua chuyện, một hoàng hậu ở trong cung lời nói có sức ảnh hưởng thật sự quá lớn, muốn giết chết nàng, một đứa con gái Thừa Tướng không được sủng ái dễ như trở bàn tay. Nhưng điều khiến Hàn Phỉ không hiểu là, mình có chỗ nào hấp dẫn sự chú ý của Hoàng hậu nương nương, nếu chỉ vì một tiếng trống kia căn bản không đáng được nhắc tới, càng không đáng để hoàng hậu tự mình đến chiêu an, như vậy, rốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào?
Nếu không biết, vậy trực tiếp hỏi đi.
Hàn Phỉ gọn gàng nhanh chóng nói: "Nương nương cần Hàn Phỉ làm gì cho người?"
Hoàng hậu cười, nói: "Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Hàn Phỉ trầm giọng nói: "Nương nương căn bản không cho Hàn Phỉ có cơ hội cân nhắc."
Hoàng hậu gật đầu: "Không sai."
Nhìn Hàn Phỉ sắc mặt không được tốt, hoàng hậu thấy buồn cười nói: "Không cần tức giận như vậy, người của bản cung đều có năng lực không kém, mà ta, cũng chỉ cần ngươi làm một chuyện thôi."
Hàn Phỉ thử dò hỏi: "Chuyện gì ạ? Nếu như là chuyện thần nữ không làm được, thần nữ cũng không có cách nào."
"Ngươi sẽ làm được."
Hàn Phỉ càng thêm hiếu kỳ.
"Ta muốn ngươi sau khi rời khỏi A Mã Cung, sẽ gả cho Tần Vương."
Hàn Phỉ trong nháy mắt sững sờ. Nàng đã phỏng đoán vô số lần, thậm chí ngay cả ám sát giết người cũng đều đã nghĩ qua, nhưng chỉ có suy nghĩ này là không nghĩ đến.
Tần Vương! Tần Vương.. không phải là Tần Triệt sao? Muốn ta gả cho.. Tần Triệt.
Cái ý niệm này vừa sinh ra, trong đầu Hàn Phỉ liền biến thành một mảnh trắng xóa. Hoàng hậu Khánh thị hết sức hài lòng nhìn vẻ mặt Hàn Phỉ như vậy, ở trong lý giải của nàng phản ứng như vậy mới là bình thường nhất, cũng là vẻ mặt mà một nữ hài 16 tuổi nên có. Bị gả cho một Vương gia phế phẩm, e là lòng sẽ lạnh như tro tàn chứ?
Khánh thị nghĩ, Hàn Phỉ nếu như có thể đáp ứng thì không thể tốt hơn, Tần Triệt vẫn là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt nàng, chỉ cần nhìn một chút cũng sẽ bị châm cho khó chịu, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại không xử lý được, chuyện năm đó nàng đã làm quá mức tuyệt tình, thậm chí ngay cả Hoàng Thượng cũng đã đắc tội, nàng phải tốn rất nhiều công phu cùng thời gian dài mới có thể cải thiện cảm tình của Hoàng Thượng được như bây giờ, tình cảm ấy không thể chịu một lần sóng to gió lớn nữa.
Từ xưa Hoàng Đế tâm tư khó dò, dù cho kiêu ngạo như Khánh thị cũng không dám nói nắm được hoàn toàn, sự tình năm đó thủ đoạn của nàng hơi có khiếm khuyết, mới để lưu lại một mầm tai họa là Tần Triệt, thời gian kéo dài càng lâu, lại càng khó xử lý. Về công về tư, một Vương gia phế phẩm đã không thể uy hiếp gì tới địa vị của nàng cùng thái tử con trai nàng, nhưng lo lắng của Khánh thị vẫn không thể tiêu tan, thậm chí nàng còn mơ hồ cảm thấy, tên phế vật kia sẽ không đơn giản như vậy.
Cứ mặc kệ hắn, nàng sẽ bất an, muốn nhúng tay quản, lại sợ làm Hoàng Thượng chán ghét, sau khi cân nhắc, suy trước tính sau kĩ càng, lúc Khánh thị nhìn thấy Hàn Phỉ, liền sinh ra một ý nghĩ. Nếu như không thể diệt trừ, vậy thì cho người giám thị dưới mí mắt là được, không phải sao? Sắp xếp một tai mắt của mình, đem tên phế vật kia hoàn toàn khống chế lại, cái này không phải là một ý kiến hay sao. Nhất là cái tai mắt này lại không có chỗ nương tựa, muốn phản kháng nàng cũng không được, thật sự không thể tốt hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.