Chương trước
Chương sau
Cô Ma Ma tức giận nói: "Chuyện gì thế này! Nói rõ ràng cho ta!"
Lý Nhược Lan vẫn bị giam giữ ở trong phòng tối, chờ cấp trên xử lý, nếu như không phải vì có lễ mừng nàng ta sớm đã bị xử lý rồi, nhưng vì vậy mà kéo dài thời gian được một chút, tuy nhiên nàng cũng bị quản chế vô cùng nghiêm cẩn, không thể xem thường! Thế mà hiện tại, lại nói là không thấy nàng ta nữa!
Quế ma ma cũng biết sự tình trọng đại, liền nói: "Cô Ma Ma, ta đã phái người đi tìm, nếu có tin tức sẽ lập tức báo cho ngài biết, nhưng trước đó, có một việc cần ngài xử lí công chính."
Cô Ma Ma nhíu chặt lông mày, nói: "Chuyện gì?"
Ánh mắt Quế ma ma nhìn về phía Hàn Phỉ đang đứng sau Cô Ma Ma, nói: "Hàn tú nữ, vào đêm Lý Nhược Lan làm ra chuyện đó, ngươi đang ở nơi nào?"
Sắc mặt Hàn Phỉ trầm xuống, nàng nhìn thấy trong mắt Quế ma ma dường như đã có chứng cứ xác thực, trong lòng đã hiểu rõ, hành tung của nàng đã bị bại lộ!
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Rất xin lỗi, Hàn Phỉ không hiểu ngài đang nói cái gì, Quế ma ma."
Quế ma ma tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén, nói: "Bắt đầu từ trung tuần tháng trước, mùng năm, mùng bảy, ngày mười ba, cùng với ngày mười tám, ban đêm những ngày đó, ngươi đã đi đâu?"
Hàn Phỉ trong lòng nhảy lên một cái, vô thức nhìn về phía Cô Ma Ma, đã thấy khuôn mặt đối phương lúc này hoàn toàn lạnh lùng, dường như hiểu ra cái gì đó, nàng hít sâu vào một hơi, nói: "Ta ở trong phòng."
Quế ma ma lập tức lạnh lùng nói: "Ngươi nói dối!"
Tất cả mọi người đang nhìn Hàn Phỉ, trong mắt còn mang theo cười nhạo, giống như đang đợi xem kịch vui.
Hàn Phỉ biết rõ, nàng tuyệt đối đã bị người ta nhìn chằm chằm, mà bước đi này, sớm đã có tính toán, mấy ngày kia, đúng là nàng đều không ở trong phòng, bởi vì, nàng đến xem người kia.
Xuân Hồng khóc nói: "Các ngươi đừng hiểu nhầm tiểu thư! Không phải như vậy!"
Tiếng khóc cũng đã tê liệt, hiển nhiên trước khi Hàn Phỉ đến, Xuân Hồng đã bị tra tấn.
Lúc này, Cô Ma Ma mở miệng, nói: "Tự ý dụng hình, chính là phạm vào cung quy."
Lần này, Quế ma ma không có một chút nào thoái nhượng nói: "Cô Ma Ma, ngài không biết, Lý Nhược Lan trước khi một mình chạy trốn đã lưu lại một phong thư, mà phong thư này, đủ để vận dụng hình phạt riêng."
Giải thích xong, Quế ma ma liền từ trong lồng ngực móc ra một phong thư, ở ngay trước mặt tất cả mọi người lấy ra, đưa cho Cô Ma Ma. Cô Ma Ma đọc nhanh như gió, dần dần, sắc mặt bà triệt để trầm xuống, mơ hồ còn có mấy phần tái nhợt.
Hàn Phỉ không biết nội dung thư là gì, nhưng từ sắc mặt Cô Ma Ma cũng đủ để nhìn ra, phong thư này, là bất lợi vô cùng lớn với nàng, tâm tình ung dung, thoải mái mới từ bên ngoài cung trở về đã biến mất hầu như không còn, hiện giờ chỉ còn lại sự căng thẳng vô cùng.
Cô Ma Ma đã từ bỏ nàng. Điều này, Hàn Phỉ vừa nhìn đã nhận ra được.
Đáng chết! Hàn Phỉ cắn chặt hai hàm răng, tuy trong lòng đã sớm đoán được trong tình trạng khẩn cấp, cái núi lớn Cô Ma Ma này sẽ không thể dựa dẫm được, nhưng nàng không thể nghĩ đến thời điểm này lại đến nhanh như vậy.
Đối với Cô Ma Ma mà nói, nàng làm hết thảy đều vì Vương gia, hiện tại hành tung của Hàn Phỉ bị lộ, nhưng tồn tại cùng tin tức liên quan đến Vương gia lại không thể tiết lộ chút nào. Trong lòng Cô Ma Ma nổi lên sóng to gió lớn, nhưng trên mặt vẫn nghiêm khắc trước sau như một, nàng cũng đang quan sát Hàn Phỉ, biểu hiện của Hàn Phỉ lúc này lại khiến nàng an tâm không ít.
Đối mặt với việc bị ép hỏi, lại không có lộ ra chút kẽ hở nào, vô cùng hoàn mỹ. Vì điều này, Cô Ma Ma quyết định sẽ giúp nàng một lần, nói:
"Phong thư này, có thể là chứng cớ xác thực không?"
Nghĩa bóng chính là có thể đủ xác định thư này xuất phát từ tay Lý Nhược Lan. Nếu như không phải, như vậy đây chính là vu oan hãm hại.
Quế ma ma trầm giọng nói: "Đã tìm người xác định qua."
Cô Ma Ma trong lòng chìm xuống, bất giác khẽ thở dài một hơi, nói:
"Người đâu, đem Hàn Phỉ giam lại."
Lập tức mấy ma ma cao lớn lập tức đi ra, đứng phía sau Hàn Phỉ. Hàn Phỉ sâu kín liếc nhìn Cô Ma Ma, không hề lên tiếng, nàng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng điều này không trở ngại nàng nhìn thấy ánh mắt của Cô Ma Ma.
Việc Hàn Phỉ trầm mặc vào thời khắc này càng giống như mặc nhiên thừa nhân tội lỗi, hai ma ma mỗi người nắm một cánh tay của Hàn Phỉ, giống như muốn đè nàng xuống, từ đầu đến cuối, không có một người nào báo cho Hàn Phỉ biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tất cả giống như đã xác nhận tội trạng của nàng, không hề phản bác. Chứng cứ xác thực, đem người giam giữ, đại thể chính là như vậy.
Mà lúc này Xuân Hồng kêu thảm một tiếng: "Không, đừng bắt tiểu thư, tiểu thư không làm gì cả! Tiểu thư trong sạch, xin các ngài hãy minh xét!"
Nhưng, không một ai lại đi tin lời của một nha hoàn, tất cả mọi người chỉ lạnh lùng đứng nhìn, chỉ có Lý Tương Quân trong đám tú nữ là lộ ra vẻ mặt sốt ruột, muốn đứng ra nói giúp, rồi lại bị sắc mặt của Quế ma ma dọa cho phát hoảng, chỉ dám đứng yên một chỗ mà lo sợ bất an.
Hàn Phỉ nhìn thấy sắc mặt sốt ruột của Lý Tương Quân trong nhóm tú nữ, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng, nhờ nàng cố gắng giúp đỡ Xuân Hồng một chút, nàng chỉ là một nha hoàn ngốc nghếch, bị bán còn giúp người ta đếm tiền.
Về phần mình, Hàn Phỉ lộ ra nụ cười khổ, nhưng trước tiên chỉ là bị giam giữ, còn xảy ra chuyện gì, nàng tin tưởng đêm nay nhất định sẽ có đáp án.
Dưới ánh mắt xem kịch vui của mọi người, Hàn Phỉ bị hai ma ma mang đi.
"Nàng ta cuối cùng cũng có hôm nay! Ở lễ mừng làm ra náo động như vậy, không ngờ lại là loại người này."
"A, càng là kẻ xấu xí lại càng dơ dáy bẩn thỉu, ai biết nàng ta đang suy nghĩ gì!"
"Nhìn nàng ta đã thấy dơ bẩn, vừa nghĩ tới phải cùng loại người này ở chung lâu như vậy cả người ta liền không thoải mái!"
"Đoán chừng nàng ta sẽ bị xử lí đi, phạm phải tội lớn như vậy, xì, so với Lý Nhược Lan kia còn thê thảm hơn!"
"Xuỵt, sắc mặt Cô Ma Ma nhìn không tốt lắm, đừng nói nữa."
Cô Ma Ma nhìn đám tú nữ một lần nữa yên tĩnh lại, nàng cất giọng nói: "Chuyện hôm nay không nên nói năng bừa bãi, nếu bị ta phát hiện người nào hồ ngôn loạn ngữ, A Mã Cung chắc là không tha cho kẻ đó! Chương trình học ngày mai liền khôi phục như cũ, các ngươi chưa huấn luyện xong, hãy tự lo lấy."
Chúng tú nữ trả lời: "Vâng, Cô Ma Ma."
Lập tức mọi người nối đuôi nhau trở lại trong phòng mình. Ngay cả Xuân Hồng cũng bị dẫn đi giam giữ, nhưng vết thương trên người đều sẽ được xử lý, trước khi hoàn toàn định tội, cũng sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Đến khi chỉ còn Cô Ma Ma cùng Quế ma ma đứng yên tại chỗ, lúc Cô Ma Ma đang muốn xoay người rời đi, Quế ma ma mở miệng. "Cô Ma Ma."
"Chuyện gì?"
Cô Ma Ma đưa lưng về phía Quế ma ma sắc mặt hơi trầm xuống.
Quế ma ma sâu sắc nhìn bóng lưng bà, nói: "Tại sao hôm nay Cô Ma Ma lại ở cùng một chỗ với Hàn Phỉ kia?"
Cô Ma Ma trầm mặc một hồi, nói: "Ngươi đang truy hỏi hành tung của ta sao?"
Quế ma ma hạ thấp người, nói: "Ta sao dám."
Cô Ma Ma ngữ khí đơn bạc, nói: "Chỉ là theo lệ chỉ bảo cho nàng ta một chút."
Quế ma ma thâm ý nói: "Cô Ma Ma đối với Hàn Phỉ cũng coi như là chân tâm thực ý."
Cô Ma Ma không muốn nói chuyện này, nói thẳng: "Ta mệt rồi, có gì ngày mai lại bàn sau."
Quế ma ma nghiêm mặt, nói ra một câu: "Cô Ma Ma, Hoàng Hậu nương nương bảo ngài đi một chuyến."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.