Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ cũng không dám nói nhiều, trực tiếp để phụ nhân dẫn vào trong nhà, vừa tới nơi đã nhìn thấy một nam nhân nằm trên giường đang gập người ho khan kịch liệt, phụ nhân vừa nghe thấy vội vàng chạy đến bên giường, ôn nhu vỗ lưng cho hắn.
Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, nhìn gian phòng u ám ẩm thấp này, cả phòng bị bịt kín mít, cửa sổ cũng chằng buộc chặt chẽ, không khí trong phòng vô cùng bí bách, ngột ngạt, lại không được vệ sinh sạch sẽ.
Hàn Phỉ nhìn một vòng, đem tình hình cả căn phòng thu vào đáy mắt, lập tức tiến lên mở cửa sổ, cửa ra vào cũng mở ra, hành động này khiến người phụ nữ vô cùng sốt ruột, kinh ngạc thốt lên:
"Cô nương! Không thể! Phu quân sẽ bị cảm lạnh!"
Trong giọng nói rõ ràng có ý tứ trách cứ, ngay cả nam nhân đang ho khan trên dường cũng bị làm cho tỉnh lại, khó khăn nói:
"Mai Nương, nàng, nàng đang nói chuyện với ai?"
Người phụ nữ cũng chính là Mai Nương vội vàng nói:
"Phu quân, đây là đại phu! Nàng tên là, là.."
Hàn Phỉ ở một bên bổ sung một câu: "Hàn Phỉ."
Mai Nương lập tức nói tiếp: "Hàn cô nương là người tốt! Nàng giúp chúng ta bốc thuốc, nàng, nàng nói có cách cứu phu quân.."
Nam nhân khổ sở ho một tràng dài, giương mắt nhìn Hàn Phỉ, khiếp sợ trong mắt vô cùng rõ ràng: "Nữ, nữ tử? Đại phu?"
Hàn Phỉ xì một tiếng, nói: "Làm sao? Ngươi cũng xem thường nữ tử à?"
Nam nhân cũng không lộ ra vẻ mặt khiến người ta khó chịu, mà là thống khổ nói:
"Cô nương, bệnh này của ta.. trị không được.. trong lòng ta hiểu rõ, ta cũng không muốn lây cho cô nương, cô nương mau chóng rời khỏi đây đi.."
Mai Nương vô cùng gấp gáp, nàng vất vả trăm cay nghìn đắng mới mời được một đại phu, tuy chỉ là một Nữ Đại Phu, nhưng từ phản ứng của những người kia cũng có thể thấy được, cô nương này cũng có mấy phần bản lĩnh, hiện giờ, Hàn Phỉ chính là hi vọng duy nhất của Mai Nương. Lúc Mai Nương nghe thấy hai chữ ho lao này, trời đất với nàng cũng sụp đổ.
Hàn Phỉ có hơi kinh ngạc nhìn nam nhân đã bệnh đến nỗi không còn tỉnh táo này, rõ ràng thân thể vô cùng gầy yếu, nhưng vẫn còn thiện lương, so với đám Trung Thảo Đường rác rưởi tới kia còn tốt hơn mấy trăm lần.
"Ngươi yên tâm, ngươi tạm thời sẽ không chết được đâu."
Nam nhân lộ ánh mắt đầy hi vọng, nói: "Cô nương.. Thực sự có phương pháp?"
Tiểu hài nhi cũng sáp lại gần, căng thẳng nhìn Hàn Phỉ, rụt rè nói: "Mập tỷ tỷ, ngươi, ngươi có thể cứu phụ thân sao?"
Mai Nương sắc mặt thay đổi, quát lớn: "Tiểu Vũ! Tại sao lại gọi là mập tỷ tỷ! Lễ phép của ngươi đâu?"
Tiểu hài nhi sắc mặt hoảng hốt, quả thực đã bị dọa.
Hàn Phỉ vung vung tay, nói: "Không sao, ta cũng không quan tâm những thứ này, nhưng ta không dám mạnh miệng, chỉ có thể nói rằng ta sẽ tận lực, tuy vậy vẫn cần các ngươi phối hợp."
Nhìn thấy hi vọng sống, nam nhân cũng khôi phục mấy phần khí lực, chỉ cần có thể sống sót, làm sao có ai sẽ đồng ý chết đây.
Hàn Phỉ chỉ chỉ cửa sổ cùng cửa ra vào, nói: "Mở tất cả các cửa ra, duy trì gió thông thoáng, y phục trên người ngươi, bao gồm cả chăn đang đắp, đệm giường, tất cả mọi thứ, đều bỏ vào ngâm trong nước đun sôi, còn nữa, ngươi trước tiên tự mình chỉnh lí một phen đi."
Nghe thấy lời Hàn Phỉ nói, Mai Nương cùng nam nhân đều sửng sốt, hiển nhiên lần đầu tiên nhìn thấy đại phu khám bệnh không phải bắt mạch, hốt thuốc, sắc thuốc, mà trước tiên lại làm những việc này.
Mai Nương chần chờ một hồi, nói: "Hàn cô nương, thân thể phu quân ta như vậy.."
Hàn Phỉ biết rõ bọn họ lo lắng cái gì, liền trực tiếp nói: "Nếu tin ta, ngay lập tức làm theo những gì ta nói, nếu như không tin ta, vậy dược phương sau đây ta dùng các ngươi cũng sẽ không nghe theo, nếu thế thì hiện tại không cần phải tốn thời gian nữa."
Hàn Phỉ hiểu rõ tâm lý của những người này, với họ nàng nhìn còn trẻ tuổi, kinh nghiệm của nàng không đủ sâu, lại là nữ giới, cho nên họ nghi ngờ năng lực của nàng, không ai dễ dàng đi giao tính mạng cho một người mà họ không hề biết.
Nàng cũng không tức giận, hiện giờ, còn rất nhiều người không tín nhiệm nàng, nhất là những người có tiền kia, thậm chí những lời quá đáng nàng không phải chưa từng nghe qua, nếu đã như vậy chi bằng nói ra từ đầu cho rõ ràng.
Nam nhân cắn răng một cái, nói: "Mai Nương, làm theo lời Hàn cô nương nói, mau dìu ta lên."
Trong lòng Mai Nương phu quân chính là trời, bây giờ nghe thấy phu quân nói như vậy, cũng không nghi ngờ nữa, vội vàng đem người đỡ lên.
Hàn Phỉ trong lòng thỏa mãn, càng lúc càng cảm thấy người đàn ông này cũng không phải là một người đơn giản.
Ngay tại lúc Hàn Phỉ chuẩn bị tiến hành chữa bệnh, ngoài phòng, đã có mấy thám tử ẩn nấp dòm ngó. Hành động của Hàn Phỉ ở chính giữa thảo đường đã sớm gây chú ý, nhất là trêu chọc cho Mặc Tử Ngọc, Mặc sư để mắt tới nàng. Hàn Phỉ là ai bọn họ không biết, nhưng cái danh Mặc Tử Ngọc này, ở kinh thành cũng là có mấy phần tên tuổi.
Trên toàn bộ đại lục này số lượng thầy thuốc vô cùng ít ỏi, người sống cả đời sao có thể không bị thương, không sinh bệnh. Từ quan to quyền quý, cho tới bình dân phổ thông, tất cả mọi người đều sẽ có lúc gặp chuyện bất trắc, những lúc như vậy càng nổi bật lên tầm quan trọng của đại phu, vì thế mà Đẳng cấp, chế độ của địa phu cũng theo thời thế mà sinh ra.
Đẳng Cấp Chế Độ của đại phụ thập phần nghiêm khắc, muốn vào nghề cũng vô cùng khó khăn, ngoại trừ đồ đệ của mấy đại sư ra, người bình thường muốn học tập y thuật phải trải qua vô vàn khó khăn, phải tự thử nghiệm các loại dược phương, nếu may mắn sống sót thì coi như vào nghề, nhưng cũng chỉ là vào nghề mà thôi, muốn leo lên trên cần trải qua khảo hạch. Mà những thử thách khảo hạch này chính là những hạng mục do 8 Đại Dược Sư liên thủ định ra, cùng với đề thi trạng nguyên, độ khó khăn có thể so sánh, chỉ có người thông qua mới có thể được chứng thực đẳng cấp, mới có thể trở thành đại phu có tiếng.
Trong các cấp, thấp nhất chính là Dược Đồng mới vào nghề, chăm lo việc bốc thuốc, sau này nếu có thể thi đậu tư lịch, trở thành đẳng cấp thứ 7, dùng các màu sắc khác nhau để phân biệt: Đỏ, Cam, Vàng, Lục, Lam, Chàm, Tím, tổng cộng 7 khảo hạch đẳng cấp thầy thuốc. Như người trung niên kia, chỉ là đại phu cấp màu tím, đã có thể vênh vang đắc ý ở giữa thảo đường, thu được số tiền phí khám bệnh tại nhà kếch xù, nhưng ở trước mặt thầy thuốc áo Lục lại không đáng được nhắc tới, mà đại phu áo xanh Mặc Tử Ngọc, cái tên này tương đối vang dội, cũng coi là người chống đỡ cho Trung Thảo Đường, y thuật cao siêu, tại một vài nhà quan to quyền quý kết không ít thiện duyên, có tiếng tăm vô cùng tốt.
Bây giờ, có người ngay trước mặt Mặc Tử Ngọc đạp trúng vào trọng điểm của Trung Thảo Đường, Mặc Tử Ngọc lại không chỉ không tức giận, thậm chí còn tình nguyện chắp tay đem dược tài giao ra, đây chính là hành động chứng minh thực lực của cô nương kia!
Có không ít thám tử bị phái theo sau nàng để kiểm tra, trong đó có một nhóm người đang khe khẽ bàn luận:
"Cái cô nương mập này xem ra cũng có mấy phần bản lĩnh!"
"Nhưng đại phu này không cứu người trước, mà là.. quét tước phòng ở. Điều này cũng thực quá kỳ quái!"
"Xuỵt, nói không chừng là phương pháp thần thánh nào đó!"
"Quản chuyện này làm gì! Hay là cứ đem người trói mang về đi! Trực tiếp mang tới trước mặt lão đại, muốn biết cái gì liền hỏi nàng là biết! Cần gì phải phiền toái như vậy!"
"Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên bỏ chủ ý này đi."
Hai thám tử nhìn nhau, nghi hoặc nói: "Sao thế? Có cái gì không đúng sao?"
"Cũng đúng, bằng thực lực của các ngươi đúng là không thể phát hiện được."
"Có ý gì? Nói cho rõ ràng đi!"
"Ít nhất cũng bỏ những suy nghĩ ấy đi, nữ nhân này không phải là người bình thường."
"Như vậy là sao?"
"Có ám vệ đang bảo vệ nàng."
Hai thám tử nhất thời sắc mặt xanh mét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.