Chương trước
Chương sau
Đám người xung quanh nhất thời đồn loạt ồ lên, dồn dập châu đầu ghé tai, nhìn biểu hiện của họ là thấy được, hiển nhiên trước đây mọi người không nghĩ tới chuyện này, bị Hàn Phỉ một hơi nói ra tất cả khiến họ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nàng ta không hề nói sai mà! Bọn họ xưa nay cũng chưa hề nghĩ tới vấn đề này, cảm thấy đại phu không cứu được người đều là do số trời đã định như thế, dù nghĩ như vậy, nhưng họ cũng biết đại phu cũng phân chia năng lực cao thấp, những đại phu không có năng lực cứu chữa người bệnh, nhưng vẫn cứng rắn thu tiền trị liệu, không có tiền, người cũng chết, nhưng nếu mất tiền rồi người vẫn chết vậy không phải là vừa mất người vừa mất của à!
Người trung niên nhìn ánh mắt mọi người mang theo vẻ chỉ trích, vốn dĩ còn ra vẻ đạo mạo cũng bị tức không nhỏ, hắn trừng mắt nhìn Hàn Phỉ, từ trên xuống dưới xem vài lần, cả giận nói:
"Ngươi, kẻ điêu phụ này! Ở đây nói vớ nói vẩn gì đấy?"
Hàn Phỉ cũng không thèm để ý đến hắn, mà giúp đỡ hai mẹ con kia nhặt bạc vụn trên mặt đất lên, xoa xoa đầu tiểu hài nhi, rồi quay về phía người phụ nữ, nói:
"Nói cho hắn nghe một chút về bệnh trạng của chồng ngươi, nếu như hắn có thể trị, ta sẽ đem tiền cho ngươi mượn."
Phụ nhân vội vã cẩn thận nói:
"Phu quân ta, hắn, hắn một mực ho khan, cả người phát sốt, mồ hôi chảy không ngừng, hơn nữa còn khó thở, hắn nói hắn rất nóng, ta lau thân thể cho hắn rất nhiều lần, nhưng mồ hôi vẫn không ngừng chảy, hôm nay hắn còn ho ra máu! Sắc mặt cũng đầy tử khí, ta không có cách nào, không thể làm gì khác là tìm đến đại phu, van cầu các ngươi, mau cứu chồng ta đi!"
Nghe xong những lời phụ nhân nói, sắc mặt những kẻ mặc y phục biến đổi, đồng loạt lùi về sau vài bước, như là đang sợ thứ gì. Ngay cả người trung niên cũng vô cùng gắng gượng mới không lui lại, nhưng sắc mặt hắn cũng vô cùng khó nhìn, cơ hồ là nghiêm mặt nói:
"Người như thế không thể cứu! Mau mau đưa đi Hỏa Táng! Khỏi truyền nhiễm cho người khác!"
Phụ nhân gần như sụp đổ, gào khóc:
"Không! Phu quân ta không có chết! Các ngươi mau cứu hắn! Bao nhiêu tiền ta cũng đồng ý! Cô nương, cô nương, ngươi cho ta mượn bạc, ta nhất định sẽ trả cho ngươi, bắt ta làm trâu làm ngựa ta cũng nguyện ý! Phu quân ta không thể chết được a!"
Phụ nữ kêu khóc ngã nhào dưới chân Hàn Phỉ, cầu khẩn. Hàn Phỉ vừa nghe xong triệu chứng của người bệnh, kết hợp với phản ứng của đại phu kia đại khái đã hiểu rõ, nhưng vì muốn xác định những suy nghĩ trong lòng, nàng hỏi lại một câu:
"Người bệnh bị như thế đã bao lâu?"
Phụ nhân nghe xong, ngẫm lại, nói: "Ước tính khoảng mười mấy ngày."
Hàn Phỉ thoáng thở ra một hơi, nói: "Ngươi yên tâm, nếu là mười mấy ngày thì vẫn còn hi vọng."
Phu nhân nghe thấy trái lại không có vẻ kinh hỉ, ngược lại có chút chần chờ nhìn Hàn Phỉ.
Người trung niên lập tức trào phúng nói: "Cô nương, ngươi có biết đây là bệnh gì không? Loại bệnh này căn bản không có thuốc chữa, kéo dài cũng chỉ lãng phí thời gian thôi!"
Hàn Phỉ cười gằn: "Dù sao ta cũng không như ai kia vì bản thân vô năng mà kiếm cớ!"
Người trung niên vô cùng tức giận, nói: "Ngươi chỉ là hạng nữ lưu, lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, không biết đúng mực, trái lại vô cùng phù hợp với dung mạo của ngươi!"
Câu nói này đúng là trào phúng một cách trần trụi, nhóm người vây quanh cũng phá lên cười cợt. Một cô nương vóc dáng mập mạp kết hợp với dáng vẻ khí thịnh hùng hổ dọa người như thế thật sự là không được đẹp đẽ cho lắm.
Tiểu hài nhi ngay lập tức gào khóc nói: "Không cho các ngươi cười tỷ tỷ!"
Tiểu hài nhi tuổi tuy nhỏ nhưng đã hiểu lí lẽ, trong lúc tất cả mọi người thờ ơ lạnh nhạt, chỉ có tỷ tỷ mập này dũng cảm đứng ra, xấu đẹp đối với hài tử mà nói vốn không quan trọng, bây giờ nhìn thấy Hàn Phỉ bị mọi người chế nhạo liền bị chọc tức.
Hàn Phỉ nhìn tiểu hài nhi, đột nhiên nghĩ đến Hàn An trong Hàn phủ, cũng không biết hài nhi kia như thế nào rồi, tức giận trong lòng liền giảm xuống, bình tĩnh nói:
"Ta là một nữ nhân còn biết rõ lương y như từ mẫu, nếu biết phương pháp trị bệnh thì cũng sẽ dốc toàn lực mà làm, không giống như ngươi nhẫn tâm khoanh tay nhìn người ta chết! Ngươi, căn bản không xứng là thầy thuốc."
Lời này vừa nói ra, thập phần khí phách, toàn trường nhất thời yên tĩnh, không có một người dám hé miệng nói chuyện, tất cả đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Phỉ. Cô nương này, đúng là nghé non không sợ cọp. Ở ngay trước cửa thảo đường nói đại phu người ta không xứng là thầy thuốc, cái này không phải là đang dẫm vào mặt mũi người ta sao?
Người trung niên tức giận đến râu cũng vểnh ngược lên trời, vươn ngón tay chỉ vào Hàn Phỉ: "Ngươi, ngươi, ngươi.."
"Ngươi" nửa ngày, đều nghẹn không nói ra được.
Hàn Phỉ cười nhạo: "Thế nào, y thuật kém cỏi ngay cả đầu lưỡi cũng nuốt luôn rồi sao? Ta chỉ là hạng nữ lưu cũng biết chỉ tay vào mặt người khác là hết sức vô lễ, ngươi không có thực lực, lễ nghi cũng không thông, loại người như ngươi, căn bản không xứng làm đại phu!"
Người trung niên bị kích động đến nỗi muốn ngất.
Đột nhiên một loạt tiếng bước chân trầm ổn vang lên, từ bên trong đám người đi ra một nam nhân mặc y phục màu xanh, mặt mày đoan chính, tự thân có một luồng khí tức trầm ổn, tuổi tác không lớn, nhưng lại có một cỗ khí chất chấn nhiếp mọi người.
Ánh mắt Hàn Phỉ cũng nhìn sang, không khỏi nâng cao tinh thần, ánh mắt người đàn ông này khiến nàng cảm thấy không thoải mái, giống như muốn thâm nhập vào linh hồn người khác.
"Là đại phu áo Lục!"
"Trời ơi! Đại phu áo Lục sao lại xuất hiện ở chỗ này! Cấp bậc đại phu áo Lục trong truyền thuyết sẽ không dễ dàng hiện thân đâu!"
"Ta nhận ra! Đó là Mặc công tử! Vị đại phụ áo Lục tiếng tăm lừng lẫy, Mặc công tử!"
"Lại là hắn, lần này náo nhiệt rồi.."
Hàn Phỉ không chút biến sắc lắng nghe tiếng nghị luận của mọi người, đồng thời cũng đỡ phụ nhân lên, mềm giọng nói:
"Ngươi trước tiên đừng lo lắng, không nên tùy tiện quỳ xuống, có vài người không đáng để ngươi phải quỳ đâu."
Phụ nhân sững sờ, thần sắc ảm đạm, nếu như có thể, nàng làm sao lại muốn quỳ xuống. Nhưng sự nhiệt tình của cô nương này làm nàng cảm thấy ấm lòng, dù cho phu quân của nàng có cứu được hay không, nàng đều thiếu cô nương này một phần nhân tình.
Nam tử kia đứng lại, người trung niên vẻ mặt cung kính lập tức lùi sang một bên, ngạo khí vốn có cũng biến thành khiêm tốn, ngữ khí mang theo một chút lấy lòng, nói:
"Mặc sư, ngài sao lại đến chỗ này? Chắc là đã quấy nhiễu đến ngài, thật sự là tội lỗi."
Nam tử cũng không để ý gì tới trung niên nhân, mà cau mày nhìn Hàn Phỉ:
"Cô nương hà tất phải hùng hổ dọa người như vậy."
Hàn Phỉ thầm nghĩ trong lòng, người đàn ông này chắc cũng là loại không tốt đẹp gì, nhìn là biết đây chính là loại người khôn khéo, nhưng nàng cũng không muốn giao thiệp quá nhiều, vì thế cũng không thèm đáp lời hắn, mà là cúi người xuống, nhìn tiểu hài nhi đang ôm một đống bạc vụn trong tay, nói:
"Tiểu Vũ, đừng khóc."
Tiểu hài nhi quật cường nhịn xuống nước mắt, vẻ mặt quật cường, nhìn rất đáng yêu. Hàn Phỉ thấy buồn cười, nhưng vẫn sửa sang một chút tâm tư, nói:
"Ngươi bây giờ tập trung chú ý nghe cho rõ lời ta nói, cha ngươi cần dùng thuốc, nhưng chúng ta không kịp chạy tới đường phía Tây để mua, vì thế nơi này dù rất nhiều rác rưởi nhưng chúng ta cũng không cần để ý quá nhiều, ta muốn ngươi vào trong đó mua một ít dược liệu, ngươi có thể nhớ kỹ không?"
Tiểu hài nhi cuống cuồng gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chăm chú, ngược lại người phụ nữ bên cạnh vô cùng kinh ngạc, cô nương này, chẳng lẽ cũng là đại phu.
Cũng vô cùng ngạc nhiên còn có Mặc Tử Ngọc, đây là lần đầu tiên, hắn bị một cô nương hoàn toàn coi như không khí, thậm chí ngay cả một cái ánh mắt đều không thèm dành cho hắn. Mặc Tử Ngọc nhíu nhíu chân mày, nhưng không có lên tiếng xen ngang, mà hai mắt bình tĩnh nhìn Hàn Phỉ, thực sự muốn nhìn xem cô gái này có thể làm ra chuyện gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.