Hàn Phỉ đi rất lâu, sau khi thân thể chậm rãi thích ứng với nhiệt độ nơi đây mới không còn run lên cầm cập nữa, nhưng nàng không hề nhìn thấy thứ gì, ngoài tuyết trắng cũng chỉ có tuyết trắng, không có ai, không có cây, không có nhà ở. Lòng phòng bị của Hàn Phỉ cũng chầm chậm buông lỏng, nơi này cái gì cũng đều không có, cũng mang ý nghĩa sạch sẽ, thế giới của hắn sạch sẽ tới mức cái gì cũng không tồn tại. Hàn Phỉ có chút ủ rũ, cảm giác mình đã đi không một chuyến, còn lãng phí một cái công cụ, đi hồi lâu, nàng cảm thấy mệt, bèn ngồi dưới đất, đang nghĩ ngợi phương pháp xem làm sao để ra ngoài. Đúng lúc này, một trận vang động nhẹ nhàng từ một nơi không xa truyền đến, Hàn Phỉ vội vã đứng lên, nhìn về bốn phía, cuối cùng xác định từ một chỗ vẫn là tuyết trắng mênh mang, âm thanh vang động chậm rãi truyền đến đã biến thành tiếng nói chuyện. Có rất nhiều người đang nói chuyện, xì xà xì xào, một câu tiếp một câu, thanh âm rất thấp, hỗn tạp ở cùng 1 nơi căn bản không nghe được rõ ràng, khi truyền vào lỗ tai Hàn Phỉ liền thành một loại tạp âm, làm cho nàng khó chịu cực điểm. Hàn Phỉ không nhịn được che lỗ tai, thế nhưng những âm thanh này dường như có thể xuyên thấu tất cả trở ngại, trực tiếp rót vào trong tai, dần dần, nàng nghe rõ ràng mấy lời: "Đứa nhỏ này thân phận không rõ ràng, thật cùng nương hắn giống nhau, đều không sạch sẽ!" "Xuỵt, ngươi đừng nói nữa, Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ không để đứa bé này sống lâu đâu!" "Người này số khổ có lẽ sớm chết một chút cũng tốt, hoàng cung này là nơi ăn tươi nuốt sống người a!" Hàn Phỉ ngẩn ra, đáy mắt không tự chủ được trừng lớn, nàng giống như vừa nghe thấy một bí mật rất lớn, cả người đứng tại chỗ, cũng bắt đầu nỗ lực nghe cho rõ ràng những lời nói kia. Thanh âm càng ngày càng vang, cũng càng ngày càng hỗn loạn. "Hì hì ha ha, các ngươi xem a, đây chính là nghiệt tử kia! Nghiệt tử dơ bẩn, xấu xí a!" "Đánh cho ta! Đánh chết nghiệt tử này cho ta!" "Ta chính là đá rơi bát cơm của ngươi thì thế nào! Ta có cho chó ăn cũng sẽ không cho ngươi ăn!" "Ta không có loại đệ đệ như ngươi, ngươi chỉ là loại tiểu tạp chủng! Đừng có mưu toan tranh giành hoàng vị với ta!" "Tạp chủng! Nghiệt tử! Ngươi sao không đi chết đi!" Thanh âm hỗn tạp hội tụ thành một vũ khí sắc bén, đem lỗ tai Hàn Phỉ đâm đến phát đau, phía sau lưng mồ hôi lạnh thấm ướt y phục, nàng có chút đứng không vững xụi lơ trong tuyết, liều mạng lắc đầu. Đủ rồi! Dừng lại! Dừng lại đi! Cảm giác thống khổ đến nghẹt thở bao phủ trong óc nàng, không sao ngăn cản được những âm thanh này xuyên thấu, nàng không thể khống chế cắn chặt môi dưới, máu tươi chảy ra, miệng tràn đầy mùi máu tanh. Hàn Phỉ giống như không cảm giác được đau đớn, trái tim đập dồn dập, trong lúc hoảng hốt đó, nàng nghĩ.. Thì ra, những âm thanh này đều là những gì hắn phải trải qua sao? Thật quá đáng sợ.. "Triệt nhi, ngoan, mẫu thân sẽ ở bên con, đừng khóc! Triệt nhi!" "Triệt nhi, không nên hận nương, là nương năm đó nhìn lầm người, tin lầm người, cũng yêu lầm người, mới liên lụy con." "Triệt nhi, con phải nhớ kỹ, con không phải là nghiệt tử, con là hài tử của ta, còn có.." "Triệt nhi.." Thanh âm này vô cùng ôn như, giống như cơn gió ấm áp, đem những âm thanh ồn ào hỗn tạp xua tan, Hàn Phỉ dần dần thoát khỏi thống khổ, nàng ngã trêи mặt đất thở hổn hển, hai mắt đều đau đớn. Thiếu chút nữa, nàng nghĩ đầu mình sẽ nổ tung, cứ như vậy mà chết. "Triệt nhi, nhớ kỹ, không được đầu hàng, vô luận là người nào, con cũng không thể thua." "Triệt nhi, mẫu thân yêu con." "Người đến, đem người bắt đi cho bản cung! Người ở Chiêu Dương điện, một kẻ cũng không lưu lại!" "Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Ngọc quý nhân bao che loạn thần, làm hại Hoàng Tử, thưởng một chén rượu độc.." Âm thanh hỗn loạn lần thứ hai vang lên, vô số người kêu thảm thiết, hò hét thất kinh, thống khổ giống như sắp chết đến nơi ầm ầm bao phủ nàng. Hàn Phỉ nhất thời không chịu nổi, gào lên một tiếng thê thảm, trong đầu nháy mắt trở nên trắng xóa. "Triệt nhi, đừng xem, nhắm mắt lại, mẫu thân sẽ không có chuyện gì, Triệt nhi ngoan." "Tần Hạo nam, cả đời này của ta, sai làm nhất chính là yêu ngươi, gả cho ngươi, làm liên lụy Triệt nhi. Ta sai! Là ta sai!" "Đánh! Đánh cho ta! Đánh thật mạnh!" "Không -- nương!" Ngay tại lúc Hàn Phỉ không thể chống đỡ được nữa, một đôi tay băng lãnh chậm rãi duỗi ra, che lại hai tai của nàng. Một giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên: "Ngoan, đừng nghe!" Giọng nói này.. Hàn Phỉ ngơ ngác nhìn phía trước, đúng lúc này, một bóng người bao phủ lấy nàng, đưa nàng vào trong một lồng ngực, chóp mũi nàng tràn đầy khí tức, vô cùng quen thuộc. "A, làm ngươi sợ sao?" Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, những thanh âm hỗn tạp đã biến mất, bên tai chỉ có tiếng người kia hít thở, khoảng cách hai người gần gũi làm nàng sợ sệt. "Ngươi, ngươi.." Bàn tay che đôi tai nàng chậm rãi buông ra, Hàn Phỉ vội vã lui lại một bước, ngã vào trêи tuyết mềm mại, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, liền đối diện với tấm mặt nạ màu bạc quen thuộc kia, nàng ngơ ngác hé miệng: "Tần Triệt.." Người kia nhẹ nhàng câu lên khóe môi, lộ ra con mắt dường như nhiễm phải tinh quang, sáng quắc rực rỡ. Hắn gọi: "Hàn Phỉ." Hàn Phỉ lập tức kinh sợ, vội vã bò lên, cúi đầu, vội nói: "Thật xin lỗi, ta có lỗi với ngài! Vương gia, ta đã gọi thẳng tên ngài, thật sự có lỗi!" Trêи đỉnh đầu không truyền đến âm thanh đáp lời, Hàn Phỉ lo sợ bất an ngẩng đầu lên, nhưng người kia đôi mắt vẫn ôn hòa như cũ. Tựa hồ.. Có gì đó không giống nhau. "Ta không phải là Vương gia." "Hả." "Hàn Phỉ, ta không phải là Vương gia." Hàn Phỉ sửng sốt, nhất thời không hiểu, chỉ ngơ ngác nhìn người kia cười, mà trong đôi mắt người kia.. có cảm xúc. Nhưng, không đúng! Người này không nên nhận ra nàng mới phải! Nàng ở đây là lấy hình dạng của chính mình trước kia! Không phải là Hàn Phỉ mập mạp ở dị giới! Trong nháy mắt, Hàn Phỉ nổi lên cảnh giác, "Ngươi là ai? Nơi này rõ ràng là mộng cảnh của Tần Triệt, ngươi không phải là hắn!" Khóe môi người kia vẫn nhếch lên nụ cười, nhàn nhạt nói: "Ngươi rốt cuộc đã tới, ta chờ ngươi rất lâu." Hàn Phỉ trong lòng cả kinh, lui về phía sau vài bước, nhíu chặt lông mày, nói: "Ngươi làm sao lại biết ta?" Không đúng! Tất cả những thứ này không đúng! Người trước mặt này, không phải là Tần Triệt, không, hắn là Tần Triệt, nhưng lại không phải Tần Triệt mà nàng biết, người đàn ông này.. Người nam nhân biết cười này, so với Tần Triệt băng lãnh càng nguy hiểm hơn! Ý thức được nguy cơ trong nháy mắt tuôn ra, ý niệm đầu tiên của Hàn Phỉ chính là xoay người bỏ chạy, nhưng nàng vừa mới xoay người, liền va vào một lồng ngực băng lãnh, một đôi tay quấn lấy bên hông nàng, đưa nàng chặt chẽ cầm cố lại. Hàn Phỉ mãnh liệt giằng co, thế nhưng sau một khắc, trời đất quay cuồng, cả người nàng bị áp đảo ở trong tuyết, mà đè lên nàng chính là người kia. Dưới tấm mặt nạ màu bạc, lại không còn vẻ nguy hiểm chút nào, thân thể nàng bị đè lại chặt chẽ, hai chân không cử động được, hắn đưa nàng giữ chặt dưới người mình, tiến thối không được. Hàn Phỉ lạnh tâm, chỉ nghe hắn nhẹ nhàng nỉ non một câu: "Ta nói, ta đã chờ nàng rất lâu, Hàn Phỉ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]