Là nàng! Chính là nàng ! Sương Nhi của hắn, xuất hiện rồi. Viên Thuỷ Sương nhanh chóng ngồi xuống chạm vào người Vô Tử Vũ :
- Vũ ca!_ Thanh âm nghẹn ngào.
Vô Tử Vũ khuôn mặt chật vật, máu còn đang dính khắp mặt, cười nhìn nàng:
-Sương Nhi nàng đừng khóc! Ta không sao, không chết được. Chỉ là ta thua rồi.
- Vũ ca nhất định huynh phải không sao.
Viên Thuỷ Sương mải quan tâm Vô Tử Vũ mà quên mất Lãnh Hàn Thiên đang đứng nhìn. Lãnh Hàn Thiên lòng đau thắt lại khi nhìn thấy từng cử chỉ quan tâm của nàng dành cho người không phải là hắn.
- Sương Nhi, ta không thể mất nàng, nhất định có một ngày ta sẽ bảo vệ nàng.
- Ta không cần huynh phải làm như vậy._ Viên Thuỷ Sương lắc đầu, sao Vô Tử Vũ cố chấp vậy chứ.
- Không, Sương Nhi ta không thể buông tay. Ta không thể xa nàng.
- Huynh...Đừng phí công vô ích vì ta._ Viên Thuỷ Sương tàn nhẫn nói _ Xin lỗi huynh, ta không còn yêu huynh nữa, đừng sống mãi trong quá khứ, tất cả đã qua hết rồi!
Vô Tử Vũ như sét đánh, trong lòng chết đứng, nỗi chua xót ngập tràn, hắn nói thanh âm nghẹn lòng:
- Đừng nói vậy Sương Nhi, nàng đừng tàn nhẫn với ta như vậy.
Từng giọt nước mắt Vô Tử Vũ rơi xuống khiến nàng cảm thấy tội lỗi, quay mặt đi, nàng không muốn thấy những thứ đó. Nàng không muốn thấy. Tại sao nàng phải nhìn những cảnh đau lòng như vậy chứ. Vô Tử Vũ nhìn bàn tay đầy máu lạnh lẽo, nhìn bóng nàng rời xa hắn,thật thê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-khong-can-sung-chi-can-yeu/177042/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.