Tóm lại, nghĩ muốn thoát khỏi nơi này nhưng việc làm xảy ra đối với Viên Thủy Sương là không thể. Một phần là thân thể này còn suy yếu nên Viên Thủy Sương vô cùng hưởng thụ đãi ngộ ở nơi đây dù gì ở hiện đại Viên Thủy Sương cũng chưa bao giờ được như vậy.Lúc thì "Tiểu Trúc, ta muốn ăn quế hoa!" " Tiểu Trúc, ta muốn ngươi đấm lưng cho ta!' " Tiểu Trúc đặt thêm một bình hoa ở đây!" "Tiểu Trúc...." chỉ tội nghiệp Tiểu Trúc bị xoay như chong chóng vì làm theo lời Viên Thủy Sương. Một phần vì không biết đường vì không dụ dỗ được Tiểu Trúc-Tiểu Trúc, ta muốn trốn khỏi nơi này!
-Không được đâu! Tiểu thư, người còn yếu với lại lão gia không cho người ra ngoài!
Tiểu Trúc lắc đầu không đồng ý, Viên Thụy Sương mặt xụ xuống, Tiểu Trúc thật khó a! Viên Thủy Sương lại cố thêm vài lần!! Chung quy tổng kết một từ THẤT BẠI.
Vậy nên ý nghĩ mãi mãi là ý nghĩ mà thôi. Không thực hiện được. Nhưng mà bây giờ không thực hiện được không có nghĩa là sau này không thực hiện được. Viên Thủy Sương tự an ủi mình, thôi đến đây thì đi ngủ thôi.
Cho đến một ngày...
-Tiểu thư, người dậy đi!
-...
-Tiểu thư!
-...
-Tiểu thư, người dậy đi, hôm nay người phải thành thân!
-...
-Tiểu thư!
-...
@???
Gọi bao nhiêu lần mà Viên Thủy Sương vẫn 'bình yên' không động tĩnh, không nhúc nhích, không có chuyện gì xảy ra. Tiểu Trúc chán nản nhìn Viên Thủy Sương trong chăn ấm, mà tư thế ngủ thì đúng là của " các tiểu thư khuê phòng",
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-khong-can-sung-chi-can-yeu/177034/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.