Chương trước
Chương sau
Quản gia đầu óc đình trệ, đáp “ân” một tiếng, nội tâm rên rỉ “Ôi trời, ôn tuyền Đông chính viện rộng lớn thế nào, được dẫn từ trên núi cao trực tiếp đưa vào; tháo nước, chà rửa? Tiểu vương phi ơi, ngài hại chúng hạ nhân vương phủ thật thảm, cớ chi ngài dùng thùng đựng phân lấy nước, bản tính sạch sẽ của vương gia gấp mấy mươi lần người khác làm sao chịu được kinh tởm?”
Lạc Nguyệt lơ mơ tỉnh giấc, bụng đói cồn cào, khi trưa chỉ ăn nửa bát cháo thanh đạm khí lực chưa đủ. Tầm mắt động chuyển, thấy Tiểu Chi an ổn nghiêm túc đứng cạnh giường, vui như cố nhân lâu ngày ngăn cách được gặp lại, vùng dậy thật nhanh ôm chặt nghẹn ngào nước mắt rơi đầy mặt “Tiểu Chi, ngươi sao rồi, là ta liên lụy ngươi, chính mình tự trách không thôi, hức hức…”
Tiểu Chi bị người chủ tử mới ôm chặt, lau hết nước mắt nước mũi ướt một mảng lớn y phục trước ngực, có chút dở khóc dở cười, có chút cảm động, vỗ lưng trấn an như mẹ dỗ dành con gái “Nô tỳ không sao, thỉnh thoảng bị phạt quỳ đối với nô tỳ không có gì to tát, người chớ để trong lòng”.
Lạc Nguyệt hít hít mũi, hai mắt tròn to, ngạc nhiên không hiểu tại sao Tiểu Chi đối với mình lại thập phần cung kính như vậy? Ngạc nhiên này không cần giải đáp khi ánh mắt Lạc Nguyệt hướng đến đôi mắt xanh lục trong đống tròn màu xanh cuối giường. chân tơ chân tóc dựng đứng, nàng nhảy ào khỏi giường, tay run run chỉ vào con rắn lắp ba lắp bắp “Rắn… sao mày lại ở đây…?”
Thanh linh xà đang hưng phấn khi Lạc Nguyệt tỉnh giấc, bị thái độ ghét bỏ này làm mất hứng, cụp mắt ủy khuất, miệng dẩu ra phun “phì… phì…” như muốn viết mấy chữ trên mặt “Ta đây rất tủi thân”.
Tiểu Chi nhìn biểu tình của Thanh linh xà, tâm tư chấn động, từ trước đến nay trong vương phủ ai cũng biết nó rất có linh tính, không ngờ lại chân thật như vậy. Lại thấy biểu cảm kinh hãi của chủ tử, vội vàng thay mặt Thanh linh xà giải bày “Tiểu thư, xin người đừng sợ, Thanh linh xà là sủng vật của vương gia, rất có linh tính, nó là rất thích người nha”.
Lạc Nguyệt nhíu nhíu chân mày, cái gì thích, thích mà rượt đuổi người ta chạy trối chết thế à? Lạc Nguyệt lắc đầu, không cảm động nói tuyệt tình “Ta mặc kệ nó có thích ta hay không, chỉ là không muốn thấy nó xuất hiện trước mắt là ta đã cảm tạ lắm rồi”.
Thanh linh xà tròng mắt u ám, buồn bã muốn rơi nước mắt, tiểu chủ nhân, người ghét bỏ ta như thế sao? Thân thể khẽ động, chậm chạp bò xuống giường, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn Lạc Nguyệt dò xét. Thấy biểu tình Lạc Nguyệt không đổi, cụp mắt cúi đầu, khí lực tiêu tán, trườn chậm chạp ra cửa. Một lần nữa quay đầu nhìn Lạc Nguyệt, ánh mắt lưu luyến không nỡ rời đi, có chút cầu khẩn mong Lạc Nguyệt thay tâm đổi ý đón nhận.
Lạc Nguyệt hai mắt trợn tròn, con rắn này là đang hiểu mình nói gì phải không? Nỗi lòng dâng lên cảm thương, nó thật không muốn hại mình, thật chỉ muốn bên cạnh mình sao? nghĩ thái độ ghét bỏ bài xích khiến nó buồn bã như vậy hơi… quá đáng. Nàng cắn môi suy tư, khó xử nói “Ta cũng không muốn đuổi ngươi đi…”.
Thanh linh xà biến đổi rạng rỡ, uốn éo nhanh chóng đến trước Lạc Nguyệt, dùng đầu nhỏ cạ cạ vào chân nàng, như đứa trẻ được hoan nghênh mà tận lực nịnh nọt.
Lạc Nguyệt cảm giác nhột nhột ngứa ngáy, dùng tay hất con rắn ra, chun miệng hừ mũi cáu kỉnh “chỉ là cho mày một tấc, mày lại tiến một thước là sao, tránh ra, đừng cạ nữa, làm ta nổi mấy từng da gà này”.
Thanh linh xà mặt dày mày dạn bám riết chân Lạc Nguyệt, biểu hiện tinh thần quả cảm, liều chết không buông, chọc Lạc nguyệt vui vẻ, bị nhột cười hi hi ha ha…
Tiểu Chi chứng kiến một màn người và rắn như thế, hai tròng mắt muốn rơi ra. Con rắn này… đối với Lạc tiểu thư thân cận nhiều lần so với vương gia… đây là chuyện xưa nay chưa từng thấy. Có phải linh tính động vật cao hơn người nên nó nhanh nhạy phát hiện Lạc tiểu thư là nữ chủ nhân có một không hai của vương phủ?
Lạc Nguyệt không còn sợ hãi, chơi đùa thoải mái với Thanh linh xà, đột nhiên tò mò hỏi “Từ khi nào Thanh linh xà là sủng vật của vương gia thế”
Tiểu Chi vào phủ mới được ba năm, tuy nhiên chuyện liên quan đến sủng vật này trong phủ truyền tai nhau không ai không biết, kể “Nội cung tranh đấu, mẫu phi của vương gia bị độc mạn tính, vừa sinh ra vương gia đã chết, vương gia vì thế mà thân thể cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Kẻ tiểu nhân ác tâm chưa dừng lại sát ý, quyết tâm hại chết vương gia đến cùng, cũng may có khi ấy Thanh linh xà xuất hiện hộ thân, luôn ẩn núp bên cạnh bảo vệ mới có thể sống sót. Hoàng thượng khi ấy là Thái tử, hết lòng yêu thương sủng nịch hơn con của mình, mang về tự tay dung dưỡng mới đạt được thành tựu như hôm nay. Từ khi đó, Thanh linh xà gắn liền với vương gia như huynh đệ ruột thịt không rời.”
Lạc Nguyệt chăm chú lắng nghe, nhíu mày lá liễu hỏi “Là ai hại vương gia?”.
Tiểu Chi lắc đầu, âm thanh hạ xuống cực thấp “Nô tỳ không nghe nhắc đến, nhưng theo phỏng đoán là nữ nhân, vì vậy vương gia từ bé đã bài xích nữ nhân, lại được đại sư trụ trì Quốc giám tự tiên tri không động sắc dục với phàm nhân, đến bây giờ vẫn chưa giao hoan nam nữ, duy trì hậu duệ cho mình”.
Lạc Nguyệt sững sờ, ngây ngốc, cái này có liên quan đến giới tính thứ ba không? Suy nghĩ một lúc, cổ đại gọi là đoạn tụ a. Ai nha, ông trời bất công, tạo ra một thành phẩm tinh tế tỉ mỉ, diện mạo khuynh đảo nữ nhi thiên hạ lại là đoạn tụ, đáng tiếc, quá đáng tiếc! Nhưng chợt nhớ đến không động sắc dục với phàm nhân, ánh mắt nàng quỷ dị nhìn Thanh linh xà, não phát ra tia sáng đột xuất hỏi ậm ừ “Nó là đực hay cái?”.
Thanh linh xà bị ánh mắt kinh tởm và thái độ mờ ám của Lạc Nguyệt tê rần da đầu, chắc chắn không phải là một ý nghĩ hay ho.
Tiểu Chi theo không kịp suy nghĩ của chủ tử, nói lắp “Là… là giống đực”.
Lạc Nguyệt bất ngờ nói lớn “Ô, đã đoạn tụ thì thôi, lại còn đoạn tụ với động vật, cái này là kiếp trước làm bậy kiếp này bị trời hành sao?”
Bịch, bịch, bịch… âm thanh của cơ thể người nặng nề rơi xuống đất tạo ra, kèm theo đó là những thân ảnh mập mờ gượng dậy biến mất oán thầm “Tiểu vương phi, ngài quá dọa người, khẩu vị vương gia khi nào thì biến thành như người nói thế hả”.
Thanh linh xà vô lực thở “phì phì”, hai hàm răng ngứa ngáy, muốn lao vào cắn con người “thông minh” hơn người kia một phát. Chủ nhân đáng kính của tôi, không mau xuất hiện dẹp đi cái ý nghĩ lệch lạc từ địa ngục lên thiên đình kia thì mãi sẽ không có cơ hội quay về chốn thiên nhai tiên cảnh đâu, hu hu hu…
Không khí âm trầm giảm nhiệt lạnh lẽo, nghe âm thanh “grừ…” nghiến răng nghiến lợi, hai người trong phòng rùng mình ớn lạnh, Lạc Nguyệt mấp máy bờ môi căng mọng lẩm bẩm “tiếng con gì kêu mà lạnh lẽo như vậy?”.
“Rầm”, cửa phòng bị đạp phá không còn nguyên trạng, Phương Kỳ sắc mặt đen thâm, vặn vẹo khó coi, sừng sững đứng nhìn không chớp mắt nhân vật chính phát ra câu nói kinh thiên động địa ban nãy, không nói ra lời.
Lạc nguyệt bị khí thế đó dọa run rẩy, không nghĩ mình đã đoán sai, lại trách vị vương gia cao ngạo lãnh khốc khi nắng khi mưa khó dò, tàn bạo vô tình, xác định nên tránh ra xa một ít để giữ mạng nhỏ dài hơn.
Phương Kỳ lửa giận công tâm, chân mày nhíu chặt, mắt phượng trợn lớn, gầm thét “Lạc - Nguyệt!”, khiến hai người nữ nhân đang bàn tán sau lưng người tim đập thình thình như trống đánh, mặt tái xám xịt, hô hấp khó khăn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.