Ta toàn thân chấn động, trợn to mắt khó tin:
"Oản Oản... con, con không còn ngốc nữa?"
"Đại ca ca đã mời Thần y chữa khỏi cho ta."
Phụ thân ta vội vàng bước lên: "Đã khỏi rồi thì con càng nên về nhà! Chúng ta mới là người thân ruột thịt của con."
"Ta không về."
"Các người không phải. Gia đình ta là Đại ca ca."
Tống Vân Diễm: "Muốn đòi lại Oản Oản, được thôi. Mang ngàn lạng vàng đến đây, người các ngươi mang đi."
Ta vội vàng nói: "Đại ca ca, ta không cần tiền..."
Mẫu thân ta mặt mày lúc xanh lúc trắng, môi mấp máy, lí nhí nói.
"Tĩnh Chi vừa bị giáng chức, trong nhà... thực sự không thể lấy ra số bạc này..."
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, thăng chức rồi mà cũng không có tiền à.
Anan
"Đại ca ca, ta đói rồi."
Tống Vân Diễm cúi xuống bế ta lên, xoay người đi vào phủ.
"Đóng cửa."
Sau lưng, truyền đến tiếng mẫu thân ta nức nở:
"Oản Oản... ca ca con luôn rất nhớ con..."
"Phụ thân con và ta cũng muốn con quay về."
Ta không quay đầu lại.
Sau này Thẩm Tĩnh Chi lại đến vài lần, ta đều không gặp.
Hắn nhờ người gửi một phong thư vào phủ.
Vũ Dương cầm thư hỏi ta: "Oản Oản tiểu thư, có muốn bóc ra không?"
Ta lắc đầu.
Hắn quên rồi, ta vẫn chưa biết chữ.
Gia đình họ Thẩm trong một đêm khuya lặng lẽ rời khỏi Kinh thành, quay về Thanh Châu.
Tống Vân Diễm mời tiên sinh đến dạy ta đọc sách viết chữ, đ.á.n.h đàn vẽ tranh.
Chữ thì ta biết viết, tranh cũng vẽ trông ra dáng, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-den-lam-muoi-muoi-cho-ngai-day/5076064/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.