Cổ Vũ Dương rụt lại: “Hạ chức... hạ chức cái đó…”
Hắn sốt ruột đến gãi tai bứt râu.
Ta: “Đại ca ca, là ta tự nghe được. Vũ Dương đại ca nói, Trương đại nhân đó là tìm kẻ thế thân, là tự lừa dối mình.”
Tống Vân Diễm ôm ta vào lòng.
“Muội không phải là kẻ thế thân của bất kỳ ai.”
“Thẩm Tĩnh Chi không cần muội, là hắn mắt mù tâm tối. Hắn có tìm mười, trăm người giống muội, cũng không bằng một phần của muội.”
Người đưa tay, dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã tràn ra khóe mắt ta.
“Còn về Thẩm Như Ý kia…”
“Nàng ta đã thích làm cái bóng của người khác, thì cứ để nàng ta sống cả đời trong cái bóng đó đi.”
Vũ Dương thì thầm bên cạnh: “Vương gia, Thẩm gia bây giờ cưng chiều nàng ta lắm, nghe nói còn tổ chức tiệc thưởng hoa cho nàng ta, chính thức giới thiệu với các thế gia ở Kinh thành nữa.”
Tống Vân Diễm khẽ cười khẩy.
“Vậy thì cứ để nàng ta ngắm cái phong cảnh đó cho thật tốt.”
Ngày Thẩm gia rầm rộ tổ chức tiệc thưởng hoa, Tống Vân Diễm cũng thiết yến trong Phủ Tĩnh Vương cho ta.
Các gia đình có tiếng tăm ở Kinh thành, hầu như đều đến bên này.
Khắp vườn rộn ràng tiếng cười nói, ai nấy thấy ta cũng đều khen lanh lợi đáng yêu, linh khí bức người.
Vũ Dương thu quà mừng cho ta đến mỏi tay, khóe miệng sắp ngoác đến mang tai.
Ta biết những lời khen đó phần lớn là không thật lòng.
Ta thông minh chỗ nào chứ? Khi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-den-lam-muoi-muoi-cho-ngai-day/5076062/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.