Chương trước
Chương sau
“Nhi tử, đừng rộn, để mẫu thân ngủ một lát nha! Ngoan”, Hàn Nguyệt Nguyệt đang ngon giấc, bị ngứa ngáy trên mặt làm tỉnh, lòng rất không thoải mái, đây cũng không phải lần đầu tiên, hai tiểu tử này chỉ cần tỉnh sớm hơn nàng, liền nhất định không yên, Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người, tiếp tục ngủ.
“Không ngoan gì hết! Còn quậy nữa, lớn lên không cho hai đứa cưới vợ luôn!”, Hàn Nguyệt Nguyệt không vui nói, mở mắt, thấy gương mặt phóng đại quen thuộc, đang ở bên cạnh mình.
“Mệt chết rồi phải không, ngủ tiếp đi, còn sớm” Mạnh Dịch Vân nói.
Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày, “Không phải rất bận sao? Mới giờ đã về?” hiện tại mới là buổi chiều, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi.
Mạnh Dịch Vân đưa tay vuốt mày nàng, “Âm thầm đi mất, trở lại cũng không nói một tiếng, thật là một nữ nhân độc ác”, vừa nghe Vương quản gia báo tin, vương phi về, hắn liền bỏ lại đống việc vội vội vàng vàng chạy về, vào cửa thấy ba mẫu tử nằm trên giường, cảm giác tựa như nằm mơ.
Hàn Nguyệt Nguyệt đáp, “Còn nói, để mẫu tử ta ở bên ngoài lâu vậy, không tới đón, đành mặt dày tự mình mang nhi tử trở lại thôi.”
Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, “Được, đều do ta không tốt, vậy được chưa, ngủ tiếp một lát đi, nếu không sau này nhi tử ta không được lấy vợ mất”.
Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, “Ai bảo chúng quậy như vậy, bất quá chỉ hù dọa vậy thôi, ta có phải kế mẫu đâu mà ngược đãi hai đứa thế?”
“Vậy chờ hai đứa tỉnh lại, ta sẽ dạy dỗ một phen, dám làm khổ nương tử ta”, Hàn Nguyệt Nguyệt vui vẻ cười, tìm vị trí thoải mái trong ngực Mạnh Dịch Vân, tiếp tục ngủ.
Một nhà bốn người nằm trên giường, hai người cha mẹ không xứng chức ôm nhau ngủ, để hai con nằm một bên. Trúc Thanh đứng canh ngoài cửa, không cho người khác quấy rầy.
Lúc Hàn Nguyệt Nguyệt tỉnh lại lần nữa, phát hiện ba người bên cạnh không thấy, vén chăn lên. Trúc Thanh bưng một chậu nước vào, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đã dậy, đi tới, “Vương phi tỉnh rồi!”
Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, “Vương gia và hai tiểu vương gia đâu?”
Trúc Thanh nhúng nước, vắt khô khăn, đưa tới, “Vương gia sợ hai tiểu vương gia quấy rầy vương phi nghỉ ngơi, nên đã ôm hai tiểu vương gia về phòng.”
Hàn Nguyệt Nguyệt liền đi đến phòng hai nhóc, vừa đến cửa, đã nghe tiếng Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt cười vui vẻ, đẩy cửa vào.
Thấy hai nhi tử, một ở trên đùi Mạnh Dịch Vân, một đứng ôm chân Mạnh Dịch Vân. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt, Đoàn Đoàn lập tức chạy lại.
“Dậy rồi.” Mạnh Dịch Vân ôm nhi tử, Hàn Nguyệt Nguyệt dắt Đoàn Đoàn tới.
“Hai đứa không nháo chứ?” mặc dù đã ở vương phủ một thời gian, nhưng lúc đó hai đứa còn quá nhỏ, sợ là không có ấn tượng gì.
“Có nói chuyện với phụ thân không?” Hàn Nguyệt Nguyệt nắn nắn mặt Viên Viên. Viên Viên quay đầu.
“Nước miếng chảy ra kìa, bỏ tay ra” Mạnh Dịch Vân bất mãn lui về sau một bước, né tránh tay Hàn Nguyệt Nguyệt.
Hàn Nguyệt Nguyệt trợn mắt nhìn Mạnh Dịch Vân, “Nước miếng của nhi tử mà ngại? Vậy để chàng thay tã cho chúng, thì sao?”
“Biết nương tử khổ cực, muốn vi phu bù đắp thế nào?” Mạnh Dịch Vân hỏi.
Hàn Nguyệt Nguyệt ôm Đoàn Đoàn, “Đây là điều mẫu thân phải làm, đi thôi, đi ăn”, buổi trưa chỉ ăn cháo, nên giờ rất đói.
Hàn Nguyệt Nguyệt hồi kinh không tới một ngày, tin tức đã lan ra, lúc Vân vương gia thành công đoạt lại ngôi vị hoàng đế đã mất, Vân vương phi trở lại, hơn nữa còn dẫn về hai tiểu vương gia.
Hàn Diệu Văn chạy tới vương phủ đầu tiên. Lòng Hàn Nguyệt Nguyệt có chút vui, nhiệt tình đón, vị trí tướng gia của Hàn Diệu Văn không bị cắt, nhưng người dường như già thêm mười mấy tuổi.
“Gia gia vẫn khỏe chứ ạ? Phiền phụ thân chạy tới, là nữ nhi bất hiếu”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói. Hàn Diệu Văn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không ra vẻ xa cách, dần dần thả lỏng.
“Gia gia ngươi còn khỏe lắm, không cần lo”. Hàn Nguyệt Nguyệt cho người dâng trà, lần này, Hàn Diệu Văn tới cửa, nhất định có chuyện muốn nhờ, nàng cũng làm bộ như không biết. Hai người nói chuyện tào lao một phen, thấy trời dần tối, mà Hàn Nguyệt Nguyệt còn chưa hỏi chuyện chính, Hàn Diệu Văn đành mở miệng.
“Phụ thân già rồi, qua chuyện lần này, không còn ham mê quyền thế gì nữa, chỉ hy vọng cả nhà bình an.”
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Bình an quả thật là quan trọng hơn bất cứ chuyện nào khác, phụ thân là nguyên lão trong triều, vương gia còn rất nhiều chuyện phải nhờ phụ thân chỉ bảo mới phải”.
Hàn Diệu Văn vuốt vuốt râu, mặt có chút cứng ngắc.
Tiễn Hàn Diệu Văn đi xong, Hàn Nguyệt Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quả nhiên không thể trông chờ gì ở Hàn Diệu Văn, trong lòng lão vĩnh viễn chỉ có mấy người kia, nếu chuyện này mà rơi vào người mình, sợ là lão sẽ chỉ nghĩ làm cách nào để phủi sạch quan hệ, bảo vệ mặt mũi của lão, chứ chẳng có lòng tốt, đi cầu cạnh thế này đâu.
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không vui trở lại, Mạnh Dịch Vân ra hiệu ấy nha hoàn ra ngoài, dến bên cạnh nàng, ôm lấy từ phía sau, “Sao? Tướng gia nói gì?”
Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người nhìn Mạnh DịchVân, “Hàn Thanh Tư và Hàn Bác Nhân hiện giờ ra sao?”
“Bọn họ lớn lên bên cạnh tướng gia, tướng gia cầu cạnh cho bọn họ cũng là điều đương nhiên, nếu nàng không thích không đồng ý là được, tướng gia có thể làm gì được?” nếu không vì nể Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Thanh Tư và Hàn Bác Nhân phải bị xử tử mới đúng.
“Ta chỉ là có chút không thoải mái thôi”. Mạnh Dịch Vân tiếp lời, “Vậy phải xử lý thế nào, nương tử mới có thể thoải mái đây?”
Hàn Nguyệt Nguyệt thở dài, “Không biết”, lòng nàng rất loạn, đại phu nhân hại chết mẫu thân, cũng không quan hệ mấy đến Hàn Thanh Tư và Hàn Bác Nhân, nhưng nàng chính là không muốn thấy hai người kia sống quá thoải mái.
“Vậy khi nào nghĩ thông rồi lại nói”. Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Có ngày hôm nay, là báo ứng của bọn họ”, nếu không phải cứ rắp tâm hại người, sẽ không rơi vào tình trạng hôm nay.
Qua vài ngày, nha môn ban bố chân tướng cái chết của phu nhân Hàn thừa tướng, Hoàng Y Lâm. Hàn lão phu nhân đã lớn tuổi, nể mặt lão tướng gia, chỉ cắt danh xưng Cáo Mệnh Phu Nhân, từ nay đến chết không được bước ra khỏi từ đường một bước. Đại phu nhân chủ mưu, hại chết chính thê, mưu đồ bất chính, phạt 50 đại bản, đày đi biên cương, không được đặt chân vào kinh thành nữa.
Hàn Thanh Tư và Hàn Bác Nhân theo phe trưởng công chúa, trục xuất khỏi tộc phổ Hàn gia, bỏ tù mãi mãi. Lúc Hàn Nguyệt Nguyệt nghe được tin, chuyện đã ban bố khắp cả nước.
Hàn Diệu Văn trị gia không nghiêm, yêu thiếp diệt thê, ngưng chức một năm, không được hỏi đến chuyện trong triều.
“Sao không bàn bạc với ta trước?” thấy Mạnh Dịch Vân về, Hàn Nguyệt Nguyệt tức giận hỏi, rõ ràng đã có ý định rồi, còn bảo để nàng nghĩ.
Mạnh Dịch Vân đi tới hỏi, “Thấy nương tử cứ rối rắm mãi, vi phu đành quyết định thay, có phải trừng phạt quá nhẹ không?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghiêm mặt, “Coi như lợi cho bọn họ”, nếu là nàng, nhất định phải cho đại phu nhân mỗi ngày quỳ trước bài vị mẫu thân mấy canh giờ mới được.
“Thì ra là nương tử trách vi phu trừng phạt quá nhẹ”. Hàn Nguyệt Nguyệt tránh tay Mạnh Dịch, “Nhi tử còn ở đây, đứng đắn một chút”. Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ nhìn nhi tử đang chơi trên đất.
Mạnh Dịch Vân kiên trì không đăng cơ, đại thần trong triều cứ nhao nhao, nước không thể một ngày vô chủ, tiếp tục như vậy, rất khó ổn định lòng người, mỗi lần vào triều, các đại thần cứ rối rít tấu lên, đáng tiếc đều bị Mạnh Dịch Vân cự tuyệt.
Mấy người kia bắt đầu quyết định ra tay từ chỗ Hàn Nguyệt Nguyệt, mỗi ngày đều có người viếng thăm vương phủ.
Hàn Nguyệt cứ làm lơ, nàng không muốn Mạnh Dịch Vân làm hoàng đế đâu, như hiện tại là tốt rồi, cả nhà vui vẻ, nếu làm hoàng đế, rất nhiều chuyện sẽ không giống nữa.
Một quốc gia, không có đế vương, quả là không ổn, Hàn Nguyệt Nguyệt đề nghị, cho người đi tìm Mạnh Dịch Hiên về, đó là vị trí, là trách nhiệm của hắn, không thể vì muốn thoải mái mà ném cho người khác được.
Tìm nửa năm, rốt cuộc có tin tức của Mạnh Dịch Hiên và Tăng Nhu, đáng tiếc hai người sống chết không chịu trở lại, khiến người Hàn Nguyệt Nguyệt gấp chết, mấy người đó cứ tới cửa miết, nàng không biết có thể kiên trì được bao lâu nữa.
Mặc dù mỗi lần Mạnh Dịch Vân đều nói rất dễ dàng, nhưng nàng biết rõ, lòng hắn cũng có áp lực rất lớn. Thấy vẻ mỏi mệt trên mặt hắn mỗi lần về phủ, Hàn Nguyệt Nguyệt đành đưa ra thánh chỉ Mạnh Dịch Hiên để lại.
Nàng rất ích kỷ, lén nhìn nội dung bên trong xong liền giấu đi, không muốn cho hắn thấy. Mạnh Dịch Hiên muốn truyền ngôi cho Mạnh Dịch Vân, nếu thánh chỉ này xuất hiện, Mạnh Dịch Vân không thể không đăng cơ.
Mạnh Dịch Vân nhìn thánh chỉ trong tay Hàn Nguyệt Nguyệt, nhướng mày, “Chưa hủy?”
Hàn Nguyệt Nguyệt sửng sốt, “Thì ra chàng đã sớm biết”, hại nàng lo lắng lâu nay, cứ sợ hắn biết sẽ trách nàng.
“Nàng nghĩ giấu được ta?” Mạnh Dịch Vân cười một tiếng, lấy thánh chỉ trong tay Hàn Nguyệt Nguyệt, nhìn qua một lần, cầm bút lên, sửa lại một chút.
Hàn Nguyệt Nguyệt giật mình, “Chàng làm gì thế?”. Tự tiện sửa đổi thánh chỉ là tội chết đó.
Mạnh Dịch Vân thổi khô mực, kéo Hàn Nguyệt Nguyệt qua nhìn, “Chàng làm phụ thân vậy à?” Mình không thích liền ném cho nhi tử, Đoàn Đoàn giờ mói bây lớn à.
“Nhi tử ta làm hoàng đề, về sau nàng không cần lo lắng đến ngủ không được nữa rồi”. Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên, “Ai nói, ta không có lo lắng gì hết”, nói vậy nhưng trong lòng lại rất vui mừng.
Mạnh Dịch Vân kéo Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi đùi mình, vùi đầu vào gáy Hàn Nguyệt Nguyệt, “Chờ Đoàn Đoàn lớn rồi, chúng ta có thể chuồn rồi.”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn thánh chỉ ngẩn người, đột nhiên hỏi, “Chàng nói lúc Đoàn Đoàn lớn có trách chúng ta không?”
Mạnh Dịch Vân cực kỳ trịnh trọng nói “Nó dám.”
Hàn Nguyệt Nguyệt hôn lên trán Mạnh Dịch Vân một cái, cười nói, “Chúng ta làm vậy có ác lắm không?”. Mạnh Dịch Vân vuốt ve mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, “Không biết, ngày sau nó có hậu cung 3000 giai lệ, nói không chừng còn phải cảm tạ chúng ta đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.