Hàn Nguyệt Nguyệt chuẩn bị này nọ, Mạnh Vân thì lo an bài ám vệ, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu có hội đèn lồng, Hàn Nguyệt Nguyệt vừa năn nỉ vừa làm nũng, Mạnh Dịch Vân không chịu nổi, đành thỏa hiệp, cả nhà bốn người sẽ đi Thiên Hương Lâu, xem hội đèn lồng. Sợ gặp phải nguy hiểm, Mạnh Dịch Vân an bài rất nhiều ám vệ, nếu chỉ có hắn và nàng thì không cần, nhưng giờ còn có thêm hai nhi tử chưa đầy năm, phải cẩn thận hơn. “Chưa xong à?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nôn nóng hỏi, không phải chỉ là đi chơi một chút thôi sao? Làm gì mà cứ như dọn nhà thế kia, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn bóng dáng bận rộn của Trúc Thanh và Kim Thu, oán thầm. “Sắp xong rồi ạ”, Đoàn Đoàn bị bọc kín như cái bánh chưng, tay chân đều được bao lại cẩn thận, không nhúc nhích gì được, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy hai nhi tử bất mãn bĩu môi, cười thầm, hai đứa bình thường cứ hay táy máy tay chân, biết vậy nên bọc lại từ sớm rồi. Ngồi trong xe ngựa lớn, Hàn Nguyệt Nguyệt ẵm Viên Viên, đang cười vui vẻ, Đoàn Đoàn bị bỏ nằm dưới chăn bông, ủy khuất nhìn nàng. “Sao chàng không ôm con?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân nói, hắn thật nhẫn tâm a. Ẵm con nít đúng là không phải sở trường của hắn, lần nào cũng kinh hồn táng đởm, hai tiểu quỷ thích động, hắn lại không dám dùng sức, ngộ nhỡ làm chúng bị thương, không dùng sức lại sợ chúng quậy quọ mà rớt xuống, thật là khó khăn mà. “Nam tử hán phải học tự lập, không thể động một chút liền dỗ, sẽ làm hư chúng”, Mạnh Dịch Vân mặt không đổi sắc nói, Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên, “Nhi tử ta, ta cứ cưng chiều đấy thế nào?”, Hàn Nguyệt Nguyệt không phục nói, muốn tự lập cũng không thể sớm như vậy chứ, nhìn dáng vẻ uất ức của chúng, nàng không đành lòng được, dù sao cũng là nàng mang nặng đẻ đau mà. Hàn Nguyệt Nguyệt nhét Viên Viên vào tay Mạnh Dịch Vân, còn mình thì ẵm Đoàn Đoàn, nhẹ nhàng dỗ, Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ nhìn nhi tử trong tay, kể từ khi có nhi tử, địa vị của hắn trong lòng Nguyệt Nguyệt đã không còn được như trước nữa. Đến Thiên Hương Lâu, Lục Tư Tư và Tống Thanh chỉ lo chiêu đãi một nhà họ, mặc cho những khách khác bất mãn, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo người ta là quan lớn chứ. “Tiểu thư, rốt cuộc người đã tới” Hàn Nguyệt Nguyệt vừa vào cửa, Như Họa, Như Tuyết và Như Song ba người lập tức chạy tới đón, đã hơn một năm không gặp rồi. Hàn Nguyệt Nguyệt trừng mắt, “Đã lớn rồi, còn lỗ mãng như vậy, coi chừng hù tiểu vương gia đó”, Như Họa le lưỡi, ngượng ngùng cười, “Tại bọn nô tỳ vui quá đó mà, tiểu vương gia đâu? Bảo bảo đâu?”, nghe đồn tiểu thư sinh đôi nhưng chưa được nhìn thấy tận mắt. “Tham kiến vương gia, vương phi nương nương”, Tống Thanh và Lục Tư Tư hành lễ với Mạnh Dịch Vân và Hàn Nguyệt Nguyệt, Như Song kéo kéo vạt áo Như Tuyết, giờ ba người mới phát hiện là vương gia cũng ở đây. “Đều đứng lên đi, không cần đa lễ”, Tống Thanh đứng dậy, cười nói, “Vương gia, lúc trước thảo dân đi ngao du khắp nơi, ngẫu nhiên có được một vài thứ cũng cho là quý hiếm, vương gia có thể mặt thảo dân mà xem một chút không ạ?”, Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm chạy đi nói chuyện phiếm với mấy nha hoàn kia, Mạnh Dịch Vân cảm thấy nhàm chán, bèn gật đầu, theo Tống Thanh lên lầu. “Hai vú đưa tiểu vương gia cho Tư Tư ôm rồi đi nghỉ ngơi một chút đi”, hai bà vú giao lại cho Hàn Nguyệt Nguyệt và Lục Tư Tư rồi lui xuống với tiểu nhị. “Tiểu thư, hai đứa thật giống nhau nha, so với nô tỳ và Như Họa còn giống hơn”, Như Tuyết nghiên cứu cả nữa ngày, mới phán một câu như vậy, Lục Tư Tư cười nói, “Giờ còn nhỏ, dĩ nhiên không thấy khác nhau rồi, lớn lên sẽ phân biệt dễ hơn, lần đầu nhìn thấy người và Như Họa ta cũng không phân biệt được mà”, khi đó Như Họa và Như Tuyết mới có 12 tuổi. Như Tuyết cười cười, “Cũng phải, nhưng mà không biết hai tiểu vương gia giống tiểu thư hay vương gia hơn đây”, tiểu thư thật đẹp, vương gia lại cao lớn ánh tuấn, mặc kệ giống ai, lớn lên nhất định là mỹ nam tử. “Chắc chắn là giống vương gia hơn rồi”, Như Song nói, mấy người đều nhìn nàng, “Nhi tử (con trai) đương nhiên là giống phụ thân rồi”, mọi người đều liếc nàng, đây là lý luận gì a, nam nhân lớn lên giống mẫu thân cũng có rất nhiều mà. “Không biết Như Ngọc sao rồi”, nghe thấy lời Như Họa, mọi người trầm mặc, giờ chỉ thiếu mỗi Như Ngọc, không biết sống chết thế nào. “Như Ngọc mạng lớn, nhất định không có chuyện gì đâu”, Lục Tư Tư an ủi nói. Ai cũng biết xác suất Như Ngọc còn sống là không lớn, nhưng đều tình nguyện tin là nàng còn sống ở một nơi nào đó, cũng không muốn tin là nàng đã chết. Tống Thanh quỳ xuống “Chủ nhân”, Hàn Nguyệt Nguyệt không biết Tống Thanh xin gặp riêng nàng có chuyện gì, “Có chuyện gì cứ nói, đừng như vậy”, tự nhiên làm lễ lớn như vậy làm gì chứ, mặc dù từ sau khi gả cho Mạnh Dịch Vân, thường có người hành lễ với nàng, nhưng trong quan niệm của nàng vẫn là người với người bình đẳng, cho nên với việc quỳ lạy này vẫn là khó tiếp thu. “Chủ nhân, van ngài ban ân, gả Lục Tư Tư cho nô tài”, nghe thấy lời Tống Thanh, Hàn Nguyệt Nguyệt sửng sốt, Tống Thanh và Tư Tư? Nàng trợn to mắt, “Chuyện này Tư Tư biết chứ ?”, chỉ cần Tư Tư muốn nàng sẽ không ngăn cản. “Biết ạ”, thì ra là vậy, nếu nàng không đồng ý, chẳng phải là chia rẽ uyên ương ư? Tống Thanh đã từng có thê tử, Tư Tư không để ý, nàng kia cũng không có quyền gì ngăn cản, nhưng mà Tống Thanh còn có đứa con trai 13 tuổi, đứa bé còn nhỏ thì dễ, nhưng đã lớn thế này rồi, có suy nghĩ riêng của mình, làm mẹ kế thật không dễ dàng. “Nếu hai người các ngươi đã quyết ta sẽ không ngăn cản, chỉ cần Tư Tư thích là được rồi, hai ngươi cứ định ngày rồi báo cho ta biết một tiếng là được”, Tống Thanh vui vẻ cười, dập đầu nói, “Cảm ơn chủ nhân thành toàn”. “Đứng lên đi, gọi Tư Tư vào đây một chút”, Tống Thanh ra ngoài, lát sau Lục Tư Tư cuí đầu đi vào. “Tống Thanh nói với ta, ngươi đã đồng ý, là thật sao? Dù sao hắn đã từng có thê tử”, với điều kiện của Tư Tư, có thể tìm được người tốt hơn Tống Thanh nhiều. Lục Tư Tư gật đầu, “Nếu tiểu thư không đồng ý, Tư Tư sẽ nghe người”, thì ra là sợ mình không đồng ý, Hàn Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ cười, “Chỉ cần hai ngươi thật tâm yêu nhau, ta sẽ không ngăn cản, chỉ là hắn còn có một đứa con trai, từ xưa đến nay làm mẹ kế là rất khó khăn, ngươi không sợ sao?”, vấn đề này nàng cũng đã nghĩ tới rồi, nàng đã gặp con trai của Tống Thanh mấy lần, đứa bé rất hiểu chuyện, lại nói, chỉ cần Tông Thanh yêu thương trân trọng nàng, những chuyện khác không quan trọng. “Nô tỳ đã gặp Tống Ngọc vài lần, nó là đứa nhỏ hiểu chuyện”, xem ra đã chuẩn bị tốt rồi, Hàn Nguyệt Nguyệt cười, “Đã vậy, hai ngươi cứ theo ý mình đi, đó là chuyện quan trong cả đời, Tống Thanh giờ cũng là nhân vật có tiếng tăm, làm náo nhiệt một chút, tình hình bây giờ, ta không tiện ra mặt, nhưng sẽ chuẩn bị cho người một phần của hồi môn, coi như là tâm ý của ta”, lúc trước nàng cũng đã nói rồi, các nha hoàn khác cũng sẽ như vậy. “Tạ ơn tiểu thư”, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo Lục Tư Tư qua, “Khóc cái gì mà khóc, đây là chuyện tốt, mặc dù thành thân, nhưng sau này phu thê các ngươi cũng phải tận tâm giúp ta quản tốt Thiên Hương Lâu đó”, Lục Tư Tư nín khóc mỉm cười, ngẩng đầu lên, “Tất nhiên rồi ạ, cả đời này Tư Tư sẽ giúp tiểu thư quản lý tốtThiên Hương Lâu”.
Mấy nha hoàn khác biết được, rất cao hứng, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Trương Tiểu Tinh, trong lòng có chút phức tạp. Trên đường trở về, bà vú ẵm Đoàn Đoàn và Viên Viên ngồi trên chiếc xe ngựa phía sau, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi dựa trong lòng Mạnh Dịch Vân, nhắm mắt lại, Mạnh Dịch Vân ôm hông nàng. “Không vui sao?”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không nói gì, Mạnh Dịch Vân hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Tư Tư và Tiểu Tinh lớn hơn ta hai ba tuổi, để bọn họ sắp thành bà cô già rồi, ta rất áy náy, giờ Tư Tư sắp thành thân, cũng coi như xong, nhưng còn Tiểu Tinh, ai~” “Ta còn tưởng nàng không nỡ để bọn họ thành thân chứ, việc này không gấp được, từ từ đi”, rồi sẽ gặp được người tâm đầu ý hợp thôi. Hàn Nguyệt Nguyệt xoắn lọn tóc trong tay, “Hắc Ưng cũng là người lạnh lùng, chàng nói xem, hai người họ mà thành một đôi thì sẽ như thế nào?”, có khi nào cả ngày không nói với nhau tiếng nào không? Mạnh Dịch Vân không nói gì, Hàn Nguyệt Nguyệt tưởng tượng cảnh hai người họ ở chung, khóe miệng bất giác hếch lên, thật ra thì Hắc Ưng cũng không tồi, ít nhất sẽ không lăng nhăng. “Sao vậy?”, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, Mạnh Dịch Vân cũng không hiểu, “Vương gia, có thích khách”, nghe vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức lao ra khỏi xe, Mạnh Dịch Vân theo sát phía sau. Hàn Nguyệt Nguyệt vén rèm xe ngựa phía sau lên, hai bà vú bị dọa, ngồi co lại một cục, Hàn Nguyệt Nguyệt lên xe, “Tiểu Tinh, đi mau”, mặc kệ bọn áo đen này vì sao mà đến, nàng cũng sẽ không để nhi tử xảy ra chuyện. Trương Tiểu Tinh đánh xe, Mạnh Dịch Vân ngồi phía trước, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn hai bà vú run lẩy bẩy, nhíu mày, “Đừng ôm chặt tiểu vương gia như vậy”, hai bà vú nghe vậy vội buông lỏng ra. Hắc Ưng và ám vệ giữ chân bọn áo đen lại, Trương Tiểu Tinh đánh xe chạy về vương phủ chỉ cần vào trong thành, bọn áo đen này sẽ không dám đuổi theo nữa. Mấy kẻ áo đen đuổi kịp, chặt vào xe ngựa, xe ngựa đổ xuống, Mạnh Dịch Vân vọt vào trong xe, cùng Hàn Nguyệt Nguyệt ôm hai nhi tử nhảy xuống. “Tiểu Tinh, dẫn hai bà vú đi trước đi”, Trương Tiểu Tinh rất không muốn, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt cương quyết, nàng đành dẫn hai bà vú đi trước, mục tiêu của bọn áo đen không phải họ, đương nhiên không đuổi theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]