Chương trước
Chương sau
Mạnh Dịch Vân nghi hoặc hỏi, “Nàng học phương pháp ghi sổ ở đâu? Sao lại cổ quái như vậy?”, Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu, sổ sách kia nàng sử dụng ký tự và chữ số hiện đại để ghi, đương nhiên hắn xem không hiểu, nhưng nhìn qua mà biết đó là sổ sách, Mạnh Dịch Vân đã rất lợi hại rồi.
“Lúc trước ta được một người ngoại quốc, tóc vàng mắt xanh dạy, ta cũng không biết hắn là ai, sau khi dạy ta xong thì hắn cũng biến mất không thấy tăm hơi” thật khó xử, nếu không nói xạo, nàng thật không biết làm sao để giải thích những thứ này.
Mạnh Dịch Vân cũng không chú ý lắm, nghe được là người tóc vàng, mắt lập tức sáng lên, “Chẳng lẽ là người từ bên kia đại dương?”, hắn cũng đã nghe nói qua người bên kia đại dương là tóc vàng mắt xanh, nhưng chưa thấy tận mắt.
Hàn Nguyệt Nguyệt vội vàng gật đầu, “Đúng vậy a, nhưng mà làm sao chàng biết đó là sổ sách?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói ra nghi vấn trong lòng.
“Những con số thì ta biết, chỉ là không hiểu những ký tự kia có nghĩa là gì thôi”, cả Đại Khánh số người biết những con số rất ít, không ngờ Nguyệt Nguyệt lại biết, lúc trước vì hắn muốn làm sổ sách dễ dàng hơn,nghe người ta nói có một loại con số có thể thay thế, hơn nữa lại đơn giản, đã tìm thật lâu mới thấy.
Khó trách, thì ra là hắn biết những con số, Hàn Nguyệt Nguyệt không thể không bội phục Mạnh Dịch Vân, ở thời cổ đại này, mà hắn lại biết về con số.
“Đó là tiếng nước ngoài, cách viết chữ khác chúng ta”, những thứ này đúng là từ phương tây truyền đến, cũng không tính là nàng nói láo.
Đã bị phát hiện rồi, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không giấu nữa, lôi hết sổ sách ra, Mạnh Dịch Vân rất tò mò, nên Hàn Nguyệt Nguyệt cầm từng cuốn giải giảng cho hắn nghe.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi ngày Mạnh Dịch Vân bận rộn công vụ, Hàn Nguyệt ở nhà trông con, nhưng dù bận thế nào, buổi tối Mạnh Dịch Vân cũng sẽ về nhà ăn cơm với mẫu tử ba người, Hàn Nguyệt Nguyệt lén đi gặp Lục Tư Tư và Tống Thanh, biết một năm nay Thiên Hương Lâu làm ăn rất phát đạt đã mở thêm năm chi nhánh nữa, Như Song hiện giờ bận đến nỗi không thấy bóng dáng.
Qua một khoảng thời gian, cả Đại Khánh trên dưới, từ già đến trẻ luôn bàn về Vân vương phủ, Tụ Sinh Đường là hiệu thuốc hàng đầu Đại Khánh, mấy trăm tiệm thuốc trong cả nước đều khám chữa bệnh miễn phí, tiền thuốc do Vân vương phủ chi, trong lòng dân chúng, người nào làm vua cũng không có gì khác nhau, quan trọng là có thể làm cho họ ăn no mặc ấm là được, Vân vương phủ lấy lý do cầu phúc cho hai tiểu vương gia, chữa bệnh từ thiện một tháng, hiện tại trong mắt người dân Đại Khánh Vân vương phủ chính là miếu bồ tát sống.
Lần này Vân vương phủ tự mình chi tiền, triều đình không phải chi một đồng, những kẻ kia muốn ngăn cản quấy rối cũng không có cớ, một số đại thần lại liên tục thượng tấu, Vân vương giống trống khua chiêng chữa bệnh từ thiện lớn như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta nghĩ là có dụng ý khác, từ xưa hoàng đế nào mà không đa nghi, nếu làm không tốt sẽ rước lấy tội mưu phản.
Mạnh Dịch Hiên dung túng cho Mạnh Dịch Vân làm vậy, rất nhiều quan viên nhận ra, rối rít mượn cơ hội này tặng lễ vật cho vương phủ, chúc mừng Vân vương có con.
Mạnh Dịch Hiên không có con, cho dù đa nghi thế nào, so với việc để ngôi vị hoàng đế rơi vào tay kẻ khác, không bằng cứ gửi gắm cho Mạnh Dịch Vân, hiện tại Mạnh Dịch Vân đã có hai nhi tử, Mạnh gia đã có người thừa kế, Mạnh Dịch Hiên hiển nhiên là vui mừng khôn xiết.
Sắp sang năm mới, Hàn Nguyệt Nguyệt lần đầu tiên gặp trường hợp này, rất loạn, người ta đưa lễ thì phải đáp lễ, Thôi ma ma và Tô ma ma là lão nhân, rất có kinh nghiệm xử lý những việc này, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng chỉ coi qua danh mục quà tặng, còn lại cho Trúc Thanh đi kiểm tra.
Hàn Nguyệt Nguyệt thừa dịp cuối năm, mang theo Đoàn Đoàn và Viên Viên đi biệt viện của tướng phủ thăm ông nội một lần, ông lão rất thích bọn nhỏ, tặng cho rất nhiều đồ chơi, Hàn Nguyệt Nguyệt biết là tấm lòng, nên nhận, dù sao ở tướng phủ, ông nội coi như là người thân nhất với nàng.
Đêm tiểu niên (ngày cúng ông Táo),trong cung có tiệc, Hàn Nguyệt Nguyệt dù không muốn đi cũng không được, huống chi Mạnh Dịch Hiên muốn gặp hai chất tử (cháu),Hàn Nguyệt Nguyệt không cách nào khác là chọn mấy nha hoàn và ma ma cùng đi.
“Mau, ẵm tới cho trẫm nhìn một chút”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân đến, Mạnh Dịch Hiên liền nói, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, ma ma trong phủ mới giao đứa bé a ma trong cung ẵm lên cho Mạnh Dịch Hiên và hoàng hậu.
“Thật dễ thương, Vân vương thật có phúc”, hoàng hậu ẵm hai đứa nhỏ đặt trên gối, hiện tại cũng được năm tháng tuổi rồi, luôn nói y y nha nha, rất đáng yêu, Mạnh Dịch Hiên cũng nhịn không được đưa tay trêu chọc.
“Hai nhóc này rất nghịch ngợm, giờ nhìn chúng thấy ngoan ngoãn vậy đấy, chớ khi nháo lên thật khiến người ta đau đầu”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói, trong lòng thầm khấn ngàn vạn lần đừng tiểu lên người hoàng hậu nha.
“Trẻ con phải ầm ĩ như vậy mới đúng, cho bá bá (bác) ôm một cái nào”, Mạnh Dịch Hiên nói, ma ma giao Viên Viên cho Mạnh Dịch Hiên, đứa bé giống như nghe hiểu, mở to đôi mắt tròn phúng phính nhìn Mạnh Dịch Hiên, thỉnh thoảng còn vui vẻ nhễu nước miếng, hai tay không ngừng quơ loạn.
“Xin để a ma ẵm đi ạ, hai nhóc này rất nghịch ngợm, sợ là làm bẩn y phục của hoàng thượng và hoàng hậu”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói, hoàng hậu nghe vậy cũng sợ ngộ nhỡ chúng tè trên người thì bẩn lắm, lập tức giao a ma, Mạnh Dịch Hiên lại quá yêu thích, vẫn ôm Viên Viên không ngừng chơi đùa.
Hoàng hậu thấy thế, đáy mắt thoáng qua một tia hung ác, nhưng rất nhanh đã biết mất, Hàn Nguyệt Nguyệt còn tưởng là mình nhìn lầm rồi, nhìn kỹ lại, hoàng hậu vẫn là một bộ hiền lành dịu dàng cười.
Trở về, Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân mỗi người ôm một đứa lên xe ngựa, ma ma và nha hoàn ngồi ở một chiếc khác, buông rèm xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng bắt mạch cho hai đứa, lại kiểm tra khắp người chúng một lần, không thấy gì bất ổn, mới thả lỏng, vừa rồi trong cung, nàng luôn căng thẳng, cứ sợ có người nhân cơ hội xuống tay với chúng.
“Không sao chứ?”, Mạnh Dịch Vân hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Không sao, chỉ là ngủ thiếp đi thôi”.
Vừa rồi lúc trưởng công chúa Mạnh Hinh ôm hai nhóc, không buông, Hàn Nguyệt Nguyệt rất lo lắng, nhưng cũng không làm gì được, sau này phải tìm cách tránh tình huống thế này thôi.
Sáng sớm hôm sau, Sắc Âm tới báo, “Vương phi, An quận chúa cầu kiến”, mấy ngày nay vội lo chuyện Tụ Sinh Đường, Hàn Nguyệt Nguyệt quên mất chuyện Tô An.
“Cho nàng vào đi”, dù sao Mạnh Dịch Vân không có ở đây, muốn thừa dịp gặp Mạnh Dịch Vân cũng không được.
“An quận chúa, mời ngồi”, thấy Tô An vào cửa, Hàn Nguyệt Nguyệt nhiệt tình nói.
“Quấy rầy vương phi, hai tiểu vương gia ổn chứ? Vẫn chưa có cơ hội nhìn, hôm nay đặc biệt tới thăm”, Tô An nói, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Chúng rất nghịch ngợm, dỗ thật lâu mới chịu ngủ”, nghe vậy, sắc mặt Tô An có chút không vui, Hàn Nguyệt Nguyệt nói vậy, rõ ràng là không muốn cho nàng xem đứa bé.
“Vậy ta tới thật không đúng lúc”, Hàn Nguyệt Nguyệt không tiếp lời, chỉ cười, nàng chính là không muốn cho nàng ta thấy bọn nhóc đấy thì sao, Hàn Nguyệt Nguyệt đã phái người điều tra chuyện của Tô An trong hai năm qua, Tô An bây giờ đã không còn là cô nương đơn thuần sống nương tựa với ca ca năm đó nữa rồi.
“Vương phi đã trở về lâu vậy, có tới tướng phủ chưa?”, Tô An nói, Hàn Nguyệt Nguyệt để ly trà xuống, “Cứ bận chăm hai đứa nhỏ, hiện tại lại sắp qua năm mới, bên tướng phủ cũng rất bận, chờ qua năm mới rồi về thăm luôn”, Tô An có ý gì chứ, Tô An và tướng phủ hình như không có quan hệ gì a.
“Ta cũng chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, lần trước hồi phủ công chúa có gặp Hàn phu nhân, phu nhân nói rất muốn gặp cháu đó”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười lạnh một tiếng, thì ra là tiếp cận nhau rồi, đại phu nhân muốn gặp cháu? Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là không thể.
“Là do ta sơ sót, phải tìm thời gian về đó thôi, mấy ngày nữa là tất niên rồi, quận chúa có thiếu gì cứ nói với Thôi ma ma”, nói vòng vo như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt thật bội phục Tô An có kiên nhẫn, cũng không biết trưởng công chúa có ý gì, để Tô An ở đây không sợ tổn hại danh tiếng của nàng ta sao?
“Vương gia đã bảo Vương gia quản gia sắp xếp tốt rồi, không thiếu gì cả, phiền vương phi bận tâm rồi”, đây là khoe khoang sao? Nói đi nói lại vẫn lôi Mạnh Dịch Vân ra, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn giữ nụ cười trên mặt.
“Quận chúa đã có hôn phối chưa?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, Tô An lắc đầu, “Chưa, mẫu thân nói không gấp”, không phải là không gấp, mà ý mẫu thân là nàng phải gả cho Mạnh Dịch Vân.
Hàn Nguyệt Nguyệt thầm cười lạnh, “Năm nay quận chúa cũng 16 rồi, không biết đã có người trong lòng chưa?”, Tô An lắc đầu, “Hôn sự do mẫu thân làm chủ”.
“Cô cô thương quận chúa như con ruột, đương nhiên sẽ chọn một vị hôn phu tốt”, Tô An muốn nói gì đó, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt nói vậy, lời nói vừa tới miệng đành nuốt xuống, lúng túng cười một tiếng, nếu là trưởng công chúa thật yêu thương nàng, tại sao đến giờ còn không đem nàng gả cho Mạnh Dịch Vân, ngược lại bắt nàng tự đi tranh thủ.
“Có tin tức gì sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm trong ngực Mạnh Dịch Vân hỏi, chuyện mưu phản nếu không có chứng cứ xác thực, không chừng sẽ bị cắn ngược lại.
Mạnh Dịch Vân cọ cọ cằm lên trán Hàn Nguyệt Nguyệt, nhắm mắt lại, “Không nhiều lắm”, muốn diệt trừ bọn chúng thật không dễ.
Hàn Nguyệt Nguyệt biết dù chuyện có nghiêm trọng hơn nữa Mạnh Dịch Vân cũng sẽ chỉ nói với nàng là rất dễ, ngẩng đầu lên, “Nếu như không được nữa thì dụ bọn chúng ra đi”, nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Mạnh Dịch Vân mở mắt ra.
“Nàng lại có chủ ý gì, nói thử xem?”, nàng đều nghĩ ra những biện pháp mà người khác không nghĩ tới được.
Hàn Nguyệt Nguyệt nhúc nhích để nằm cho thoải mái chút, “Dòm ngó Đại Khánh như hổ đói rình mồi nhất là nước nào?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi.
“Nam Tĩnh, còn có Tây Lương” Mạnh Dịch Vân đáp.
“Nước nào có dã tâm nhất”, Hàn Nguyệt Nguyệt lại hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.