Chương trước
Chương sau
“Trên đường phải cẩn thận, trời còn đang lạnh, nhớ bận nhiều y phục một chút”, Hàn Nguyệt Nguyệt vừa giúp Mạnh Dịch Vân thu xếp hành lý, vừa dặn dò không ngừng.
Lần này chia tay, sợ là phải lâu sau mới gặp lại, chờ sinh xong, ít nhất cũng là tháng bảy tháng tám gì đó, Mạnh Dịch Vân nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, rất không muốn đi.
Mạnh Dịch Vân ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt từ phía sau, “Ta không phải là con nít, sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, ta chỉ lo cho nàng, nàng phải chăm sóc con chúng ta thật tốt, khi có thời gian ta liền trở lại đón nàng và con”, Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người ôm Mạnh Dịch Vân, “Không có ta bên cạnh, chàng không được trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu để ta nghe thấy chàng lại có hồng nhan tri kỉ nào nữa, đừng trách ta không khách khí, nhìn thấy mĩ nữ phải đi đường vòng, không cho phép cười với các nàng, nếu bọn họ sáp tới chàng phải chạy cho nhanh, nếu người ta có tặng ỹ nữ cũng không được lưu lại, đừng để đến lúc ta trở về, lại thấy chàng đã nuôi một đống tiểu thiếp, ta xây Trúc Viên không phải để cho người khác ở”.
Phu thê nhà khác lúc ly biệt đều nói lời yêu thương, sao nhà mình lại khác thế này, Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, “Nàng yên tâm, ta nhất định ghi tạc lời dặn dò của ái phi, tối rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi, còn gì nữa thì mai dọn tiếp”, chỉ có mấy bộ y phục mà thôi.
Thấy đôi tay sau lưng mình lại giở trò lưu manh, Hàn Nguyệt Nguyệt không đẩy ra, còn nhiệt tình nghênh đón, phải xa nhau lâu như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng rất không muốn.
Nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt đang có thai, không thể làm quá, Mạnh Dịch Vân cuối cùng cũng hiểu nổi khổ chỉ được ôm mà không được làm gì khác, nhiều lần Mạnh Dịch Vân thiếu chút không nhịn được.
Sau khi Mạnh Dịch Vân đi, Hàn Nguyệt Nguyệt ở trong Dược Cốc rất nhàn hạ, vì mang thai không thể chịu được mùi thuốc quá nồng, Hàn Nguyệt Nguyệt tuy rất ngứa tay, nhưng vì con cũng ráng nhịn, không đi bào chế thuốc, quá nhàm chán liền theo bà vú học may quần áo cho trẻ con.
“Vương gia, kinh thành có chút biến động, từ lúc vương gia rơi xuống vực, có kẻ đồn đãi rằng vương gia và vương phi gặp nạn đã bỏ mạng, lại thêm vương gia không trở về kinh một thời gian dài, một bộ phận quan viên do Thái Uyên cầm đầu, bắt đầu lôi kéo bè phái, nhưng cũng chưa dám manh động, kính xin vương gia sớm hồi kinh xử lý”, Tử Minh báo cáo.
Sau khi nhận được tin Mạnh Dịch Vân đang ở trong Dược Cốc, hắn liền chạy tới chờ dưới chân Tuyết Sơn, cũng đã mấy tháng trôi qua mới thấy Mạnh Dịch Vân xuống núi, Tần Minh vội vàng báo cáo lại tình hình ở kinh thành.
Mạnh Dịch Vân đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, “Đừng để lộ tin tức, chúng ta lập tức về kinh”, đuôi hồ ly rốt cuộc lộ ra rồi, khóe miệng Mạnh Dịch Vân giương lên, mới mấy tháng không có tin tức của hắn, những người này liền rục rịch không yên rồi.
“Vâng, gia, thuộc hạ chuẩn bị ngay”, Tần Minh cung kính nói, Mạnh Dịch Vân xoay người, “Có tin tức gì của Hắc Ưng chưa?”, ngày đó năm người cùng nhảy xuống vực, hắn và Nguyệt Nguyệt sống sót, không biết ba người còn lại thế nào rồi.
“Đang ở kinh thành ạ, sau khi biết tin vương gia và vương phi vào Dược Cốc, thuộc hạ đã báo tin cho Hắc Ưng và Trương Tiểu Tinh, nhưng còn Như Ngọc cô nương thì đến nay vẫn chưa có tin tức”, năm người họ cùng rơi xuống vực đáng lý phải cùng rơi vào sông mới đúng, nhưng bọn họ đã đi tìm dọc theo bờ sông hơn một tháng cũng chỉ tìm được Hắc Ưng và Trương Tiểu Tinh, lại không thấy bóng dáng của Như Ngọc.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, phái người tiếp tục tìm kiếm Như Ngọc”, nghe thấy lời Mạnh Dịch Vân, Tần Minh lui xuống, Mạnh Dịch Vân lại xoay người tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang tính toán cái gì.
“Hồi bẩm đại nhân, căn cứ vào hồi báo của thám tử, phát hiện tung tích của Vân vương ở Tuyết Sơn ạ”, nghe đến chữ Vân vương, Thái Uyên lập tức ngẩng đầu lên, “Lúc nào?”, Mạnh Dịch Vân mất tích mấy tháng, rốt cuộc đã xuất hiện.
“Năm ngày trước”, truyền tin nhanh nhất cũng phải mất năm ngày, Thái Uyên tính toán trong lòng, ánh mắt hung ác nói “Phái người đi Từ Châu theo dõi, nếu phát hiện tung tích Vân vương, lập tức động thủ”.
“Vâng, đại nhân, thuộc hạ đi làm ngay”.
Người của Vô Hoa Các cũng không giết được Mạnh Dịch Vân, xem ra sát thủ bình thường không được rồi, mặt lão híp lại, nhìn về phía trước: mặc kệ phải trả bao nhiêu tiền, cũng phải giết cho bằng được Mạnh Dịch Vân.
Về phần Mạnh Dịch Vân, thì hắn đã về đến kinh thành, tin tức kia là hắn cố ý tung ra, để đánh lại hướng bọn chúng.
“Tham kiến hoàng thượng”, Mạnh Dịch Hiên đang phê duyệt tấu chương ở Ngự Thư Phòng, nghe thấy tiếng Mạnh Dịch Vân, lập tức ngẩng đầu lên.
“Rốt cuộc cũng chịu trở lại?”, mấy tháng nay hắn cùng nương tử tiêu diêu bên ngoài thật sung sướng, còn mình bị những người đó làm cho phiền chết được.
“Đứng lên đi, đệ muội không trở về với ngươi sao?” Mạnh Dịch Hiên đặt bút xuống, nhìn Mạnh Dịch Vân nói.
Mạnh Dịch Vân đứng dậy, “Thân thể Nguyệt Nguyệt không khỏe, không thể bôn ba, qua một thời gian nữa sẽ đón về sau”, Mạnh Dịch Hiên cười nói, “Cũng tốt, hiện tại có biến, chắc ngươi cũng biết tin rồi, có tính toán gì không?”
Sau khi gặp Mạnh Dịch Hiên, Mạnh Dịch Vân trở về vương phủ, không ngờ những người này làm việc nhanh lẹ như vậy, chỉ mới hơn ba tháng đã khống chế được thế cục.
Tin Mạnh Dịch Vân hồi kinh gây nhốn nháo trong triều, vốn được tin Vân vương đã chết, nay lại xuất hiện, bọn người do Thái Uyên cầm đầu, yên lặng đứng một bên, không bất ngờ.
Còn những quan viên trung lập, thì vẫn còn do dự, Vân vương mặc dù đã trở lại, nhưng mà mấy tháng nay, lực lượng của Thái Uyên đã lớn mạnh cũng không thể khinh thường.
Mạnh Dịch Vân nhìn tư liệu Hắc Ưng vừa mới giao để trên thư án, tay chống trán, trong lòng thiên biến vạn hóa, lần này hắn biết mất lâu như vậy không biết là đã làm đúng hay sai, lúc hắn không ở đây bọn người kia rốt cuộc đã lộ ra đầu mối, nhưng ngàn tính vạn tính lại không ngờ là người đó, mặc dù chứng cớ không đủ, nhưng theo trực giác, buộc lòng phải hoài nghi.
Suốt cả một ngày, Mạnh Dịch Vân ở trong thư phòng không ra, không ai dám quấy rầy, Trương Tiểu Tinh đi tới đi lui trước cửa, chờ hoài cũng không thấy Mạnh Dịch Vân ra, từ sau lần lạc nhau lúc rơi xuống vực, nàng không biết tin tức của tiểu thư, vốn tưởng tiểu thư sẽ về cùng với vương gia, nhưng đã qua mấy ngày, cũng không thâý tiểu thư xuất hiện.
Mấy ngày nay, Mạnh Dịch Vân vội vội vàng vàng, nàng không dám hỏi, may hôm nay Mạnh Dịch Vân không phải ra ngoài, muốn đến hỏi thăm, nhưng cả ngày nay Mạnh Dịch Vân lại ở trong đó không ra, tiểu thư thì không có tin tức, Như Ngọc lại không biết sống chết thế nào, Trương Tiểu Tinh cứ tự trách mãi.
“Có chuyện gì sao?” Hắc Ưng nhận lệnh Mạnh Dịch Vân ra ngoài làm việc, trở về thấy Trương Tiểu Tinh vẫn còn đang chờ trước cửa thư phòng, đến bên cạnh Trương Tinh hỏi.
Trương Tiểu Tinh nhìn thấy Hắc Ưng lập tức hỏi, “Vương gia khi nào mới đi ra?”, thấy dáng vẻ nóng nảy của Trương Tiểu Tinh, Hắc Ưng cũng chỉ có thể lắc đầu, “Không biết, cô tìm vương gia có chuyện gì không?”, tâm tư của vương gia ai đoán được chứ, lần này vương gia gặp chuyện khó giải quyết, có thể còn phải mất thêm vài ngày nữa mới nghĩ thông suốt được.
“Ta muốn hỏi về tình hình của vương phi”, mấy người bị nước cuốn trôi, lạc nhau, nàng được một ngư dân cứu, mấy ngày sau, Hắc Ưng cả người thương tích xuất hiện, hai người ở nhà người ngư dân đó dưỡng thương hết nửa tháng mới khá hơn một chút, sau vốn muốn đi tìm vương gia và tiểu thư, bỗng nhiên nhận được tin từ Tần Minh, nói vương gia và tiểu thư đã đến Dược Cốc, kêu bọn họ hồi kinh.
“Yên tâm đi, vương phi không có việc gì đâu, bây giờ nghỉ dưỡng ở Dược Cốc, qua một thời gian nữa sẽ gặp lại thôi,cô nên chú ý chuyện Như Ngọc kìa”, hiện giờ chỉ còn mỗi Như Ngọc là chưa có tin tức gì.
Trương Tiểu Tinh gật đầu, “Được, vậy ta đi đây”, Hắc Ưng nhìn chằm chằm theo bóng lưng Trương Tiểu Tinh ngẩn người, Tần Minh thấy Hắc Ưng kỳ quái, dòm theo hướng nhìn của Hắc Ưng, không thấy gì cả, quơ quơ tay trước mặt Hắc Ưng, Hắc Ưng đẩy tay hắn ra, bước đi. Tần Minh khó hiểu, sờ sờ cái ót, tiểu tử này hôm nay là lạ thế nào ấy, nhún nhún vai, bỏ đi.
“Bẩm vương gia, trưởng công chúa bái kiến”, nghe thấy lời quản gia, Mạnh Dịch Vân lấy lại tinh thần, nói “Ta tới liền”, trưởng công chúa Mạnh Hinh là cô của hắn, công chúa duy nhất của Đại Khánh, năm đó rất được ông nội Mạnh Dịch Vân là Mạnh Hạo thương yêu, hạ chỉ cho nàng tự chọn phò mã, sau đó Mạnh Hinh được gả cho Vương Doãn con trưởng của Vương tướng quân, thành thân xong liền định cư ở Giang Nam, chỉ trở về một lần duy nhất lúc tiên đế băng hà, lần này đột nhiên trở lại không biết vì chuyện gì.
“Để cô cô đợi lâu rồi”, Mạnh Dịch Vân vào đại sảnh, thấy một nữ nhân duyên dáng quý phái khoảng bốn mươi mấy tuổi đang ngồi uống trà, lập tức hành lễ, thấy Mạnh Dịch Vân đến, Mạnh Hinh đặt ly trà xuống, tươi cười nhìn Mạnh Dịch Vân, “Con là người bận rộn, cô cô chờ một chút cũng không sao, mau tới đây cho cô cô nhìn một chút, đã nhiều năm không gặp rồi, cô cô xém chút không nhận ra”.
Mạnh Dịch Vân ngồi xuống bên cạnh Mạnh Hinh, tười cười nói, “Cô cô hồi kinh lẽ ra con nên tới thăm mới phải, nay lại phiền cô cô tới thăm, con rất áy náy”, nghe thấy lời Mạnh Dịch Vân, Mạnh Hinh ôn hòa cười, kéo tay Mạnh Dịch Vân.
“Mấy con đứa nào cũng bận, chỉ có bà lão ta đây là nhàn rỗi không có việc gì làm, nên đến thăm mà”, lần gặp trước là lúc tiên đế băng hà, cũng đã hơn mười năm rồi, thiếu niên năm nào nay đã là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất rồi.
“Lần này hồi kinh cô cô dự định ở lại bao lâu? Cô phụ (dượng) không về cùng sao?”, Mạnh Dịch Vân hỏi, Mạnh Hinh vẫn cười hòa ái như cũ,nói “Đã lâu không trở lại, người già liền trở nên thích hoài niệm, cho nên lần này chắc là ở lại lâu một chút, mấy người biểu đệ trong tộc của Cô phụ ngươi không chịu tu tâm dưỡng tính, ông ấy phải lo xử lý chuyện trong tộc, không đi được.”
Mạnh Dịch Vân không nói gì nữa, an tĩnh ngồi ở bên cạnh, Mạnh Hinh quay đầu lai, nhìn Mạnh Dịch Vân nói, “Con thành thân ta không tham dự được, nghe nói là đại tiểu thư của Hàn tướng gia, là do Hiên nhi ban hôn, cô nương kia nhất đinh là rất xuất sắc, hôm nay cô cô tới cũng không xuất hiện, chẳng lẽ sợ cô cô khi dễ hay sao?” Mạnh Hinh có chút bất mãn nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.