Bóng đêm như nước, gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, khiến nắng hè oi bức biến mất không ít. Trong viện thật im lặng, dế không ngừng kêu la trong cỏ, kháng nghị thời tiết không tốt. Hôm nay, những ám vệ trong Tấn vương phủ nhìn chủ tử bọn họ giống như mấyngày trước đây, đứng ở trước cửa phòng ngủ Vương phi, điều này làm chotinh thần bọn họ bị vây trong trạng thái phấn khởi, ánh mắt của mộtngười so với một người mở lớn hơn nữa. Từ khi Vương phi vào phủ, không khí trong phủ liền trở nên có chút quỷ dị, trong thần hồn nátthần tính lại lộ ra thú vị và thoải mái. Vương gia đã bị Vươngphi cự ở ngoài cửa mấy ngày, khó được là Vương gia bọn họ tuy rằng tứcgiận, nhưng không giống trước kia bảo vệ lợi ích của mình, cho nên trong đó nhất định có vấn đề. Long Kí Vân ở ngoài cửa đi đi lại lạinửa ngày rốt cục dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, mím chặt môi. Đã sáu ngày, chắc là không có việc gì chứ? Bàn tay vươn ra ngoài lại rút về, rút về lại định vươn ra, cuối cùng đẩy ra cửa phòng khép hờ. Tỳ nữ trực đêm trong phòng nhìn thấy hắn, thông minh khom người thi lễ, lẳng lặng lui ra, thuận tiện giúp hắn đóng cửa lại. Xốc màn che lên, người trên giường ngủ thật sự say, chỉ dùng chăn bông tơtằm đắp trên bụng, tứ chi đều lộ ở bên ngoài, tóc dài trải ra trên gối,tựa như một dải tơ lụa tốt nhất. Mấy ngày nay nàng luôn phiềnchán, tính nóng nảy này cũng thật là, nói đến là đến, biết thân thể nàng không khoẻ, hắn cũng không để ở trong lòng, nhưng đối với nàng cự tuyệt mình bước vào phòng ngủ thật rất có phê bình kín đáo. Bọn họ là vợ chồng, mà nàng lại nhẫn tâm đuổi hắn đến thư phòng ngủ, lý do là hắn động tay động chân không thành thật. Hừ! Hắn nhìn thoáng qua cái bàn nhỏ ở đầu giường, vui sướng phát hiện vật để trên đấy mấy ngày nay giờ đã không còn. Nghĩ đến sự kiện kia, hắn ngẩng mặt lên lại cúi xuống dưới. Hắn "dụng công"như vậy, lại toàn vô dụng, thật làm cho người ta hận nha, nguyên bản chờ mong có thành quả, nàng có lẽ sẽ an phận, hiện tại xem ra hắn phải tiếp tục cố gắng mới được. Bỏ đi quần áo, hắn lên giường. Nhiệt độ cơ thể của nàng luôn hơi cao, cho dù hắn đã đem giường đổi thànhngọc thạch đông ấm hạ lạnh, vẫn không thể làm cho nàng ở giữa hè có thểnhẹ nhàng khoan khoái không đổ mồ hôi, nhưng mà, nghĩ đến ngày đông giárét hắn thật thích ôm nàng làm cái gối ấm. Đè nặng trên người cùng người nào đó động tay động chân, khiến cho người nguyên bản ngủ say chậm rãi tỉnh lại. Nàng nhíu mày. "Vương gia --" "Ừ." "Thật nóng." Nàng tuyệt không thích ở loại thời tiết này lại cùng hắn ở trêngiường lăn qua lăn lại làm ra một thân mồ hôi, giống như việc hắn êm đẹp đổi giường, cũng là vì thỏa mãn tâm tư không mấy quang minh của hắn,khiến cho nàng không nói gì đã lâu. Hắn quan tâm cũng là một sự kiện khác. "Thân thể tốt chưa?" Nàng không lên tiếng trả lời, xem như cam chịu. "Bổn vương thật thương tâm nha." Ngữ khí hắn có chút u oán. Nàng mặc dù thấy kinh ngạc, nhưng không muốn để ý đến hắn, cho nên vẫn là trầm mặc. "Bổn vương cũng coi như cần cù lao động, vì sao lại không hề có thu hoạch?" Tô Linh Linh nhất thời đỏ mặt, cũng may ở trong bóng đêm cùng ngọn đèn mờ nhạt trông không được rõ. "Có phải bổn vương còn chưa đủ cố gắng hay không?" Hắn hôn lên môi củanàng, bàn tay quen thuộc tiến vào trung y (cái bộ quần áo màu trắng ý)của nàng. Nàng nhịn không được nghiến răng nghiến lợi. "Tin tưởng ta, ngươi đã cực kỳ cố gắng!" "Vậy vì sao?" "Ta làm sao mà biết!" Nàng bỏ ra cái tay hạnh kiểm xấu của hắn, "Ngủ, nếukhông liền đi ra ngoài." Mấy hôm nay, nàng thật vất vả mới có thể ngủ an ổn, hắn còn chạy tới quấy rối. "Nơi này cũng là giường của ta,vì sao ta phải đi ra ngoài?" Tay hắn nhanh nhẹn đem áo ngực của nàng ném ra ngoài màn, vừa nói vừa tiếp tục cùng cái quần phấn đấu. "Buông tay!" Nàng xấu hổ giãy dụa, nhưng không cách nào giữ lại món y phục cuối cùng. Hắn đem mười ngón tay sáp nhập mười ngón tay của nàng, những ngón tay đanchặt vào nhau. "Muốn đón nhạc phụ lại đây ở chung không?" Hắnthành công đĩnh nhập u cốc, cũng không vội vã cử động, dán bên cánh môimềm mại của nàng nói nhẹ, "Chỉ cần nàng và ông ấy không liên thủ chạytrốn, ta sẽ không ngăn trở." Cái này có chút phiền toái, nàngnguyên bản nghĩ nếu có thể đón cha lại đây ở chung, cha và con gái đồngtâm thì cơ hội chạy ra đi tiêu dao thiên hạ thành công sẽ lớn hơn. Nàng trầm mặc ngắn ngủi làm cho Long Kí Vân phi thường căm tức, bực mìnhcuồng dã cử động lên, rất nhanh nghe được tiếng rên rỉ nàng phát ra. Chỉ có ở thời điểm này, hắn mới có thể xác định nàng là thật chịu để hắn nắm trong tay, làm sao cũng đi không được. "Linh nhi… Linh nhi của ta… " Hắn cuối cùng kịch liệt thẳng tiến làm cho nàng nhịn không được một ngụmcắn bả vai hắn, hai người đồng thời phát ra một tiếng kêu rên. Hắn nằm ở trước ngực của nàng thở phì phò, tham luyến không chịu bứt ra. "Vì sao không chịu lưu lại?" Hắn không hiểu, càng phẫn nộ, hắn đến tột cùng làm gì khiến cho nàng không hài lòng? Tô Linh Linh bình phục nhịp tim đập điên cuồng, mới nhẹ nhàng gọi tên hắn. "Long Kí Vân." "Hử?" "Ngươi lại vì sao muốn đem vương phủ làm thành lồng sắt giam ta đây?" Hắn bị lời của nàng hỏi giật mình. Là vì hắn đem vương phủ biến thành lồngsắt, nàng mới muốn chạy trốn cách ly sao? Chẳng lẽ không phải bởi vìnàng muốn chạy trốn cách ly, hắn mới đem vương phủ biến thành lồng sắt? Đêm nay, Long Kí Vân đầy bụng tâm tư đều vây quanh tại vấn đề nhân quả này, trăm mối vẫn không có cách giải. Cho nên ngày hôm sau, Tấn vương mang một đôi mắt đen, mà Vương phi thì thần thái sáng láng, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Sau đó, kinh thành lại đồn đãi nói Tấn vương phi cả đêm ép tinh lực Tấnvương làm vui, làm hại Vương gia không có khí lực đi trộm tinh (đi ngoại tình =]]). Cũng bởi vậy, cái tên người đàn bà ghen tỵ của Tấn vương phi càng thêm thịnh truyền (truyền bá dữ dội). Tiên sinh kể chuyện trong quán trà nước miếng loạn phun kể xong chuyện,những người khách thì uống trà, ăn hạt dưa và điểm tâm nghe nhìn. Bên bàn ở cạnh cửa sổ, một công tử thanh tú mặc cẩm bào màu xanh lơ ngồi ởđó, tóc dài chỉ dùng một sợi gấm cùng màu buộc lại, sáp một cây trâmxanh ngọc. Khí chất hắn xưng không hơn tôn quý, lộ ra cổ nhàntản cùng tùy tính, nhìn đến phía sau hắn có hai nam tử áo xanh đứng,liền cũng biết vị công tử này không phải nhân vật bình thường. Tuy là tôi tớ, nhưng cách ăn mặc đẹp đẽ, thắt lưng đeo kiếm, khí chất trong trẻo lạnh lùng, giống như núi Thái Sơn có sụp đổ thì mặt vẫn không đổisắc. Phần khí độ cùng bình tĩnh này lại chính là hai cái tôi tớ, kia chủ tử bọn họ hầu hạ tuyệt đối không phải người đơn giản. Cẩm y công tử gần đây thuờng thường đến trà lâu nghe kể chuyện, mặc dù rõràng xuất thân bất phàm, nhưng chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, luôn imlặng tùy tính ngồi ở bên cửa sổ, uống trà cắn hạt dưa, không yên lòngnghe người kể chuyện giảng chuyện. Có người không hiểu, nếu không thích nghe, vì sao còn phải mỗi ngày đến trà lâu? Kỳ thật, cẩm y công tử -- Tô Linh Linh cũng thật bất đắc dĩ. Trước kianàng hành động không tự do, thật vất vả có thể hành động tự do, muốn hỏi thăm một chút nơi phát ra lời đồn, mà quán trà quán rượu từ trước đếnnay chính là nơi phát ra và tập hợp tin tức. Nơi này thật là địa phương tốt để hao thời gian, vốn cũng là nơi có thể làm cho tâm tìnhngười ta thả lỏng, nhưng… Nàng đảo mắt hai thị vệ bên cạnh, trong lòngnhịn không được thở dài. Long Kí Vân không đem nàng nhốt tạivương phủ, nhưng lại phái hai người linh hoạt đi theo nàng, như vậy, làm sao khiến cho nàng tiêu sái hoạt được được chứ? Tay chống đỡ trên cửa sổ, nâng má, buồn chán nhìn người đến người đi trên đường. "… Nói này, phu nhân vừa ghen tị lại mạnh mẽ kia, vì phòng ngừa trượng phu cưới vợ nạp thiếp, không biết từ nơi nào tìm được bí thuật nham hiểmtrong phòng, đem dương khí của trượng phu mình ép đến gần hết, cả ngàyuể oải không phấn chấn… " Nguyên bản không yên lòng nhìn ngườitrên đường, dần dần đem ánh mắt đều chuyển đến trên người người kểchuyện càng nói càng hăng say, ánh mắt cũng dần dần nổi lửa. Bản cũ này… Bản cũ này… Nàng đã nghe qua ở không dưới ba quán trà, đánggiận là nàng cực kỳ rõ ràng phu nhân trong chuyện xưa này là nói chínhmình! Lần đầu tiên nghe nàng còn nghe thấy hay, nhưng càng nghenhiều, nàng lại càng cảm thấy không đúng, cẩn thận cân nhắc kỹ lưỡng,liên tưởng đến bữa tiệc tối hôm đó ở Trình phủ, nàng liền hiểu được,kịch bản gốc của chuyện xưa gần đây được người cổ động nhiều nhất trongquán trà ở kinh thành, chính là nói về nam nhân kia và mình. Mà tin vịt nàng ghen tị và mê hoặc cũng là từ quán trà truyền bá đi ra ngoài, biến thành mọi người đều biết. Ngày đó hắn mang một đôi mắt đen lâm triều nghe tuyên (có lẽ là các bá quanbáo cáo),kết quả liền truyền ra loại tin dồn này, nghe nói ngay cả lãohoàng đế cũng hưng trí bừng bừng dạo một vòng quanh con, liên tiếp gậtđầu. Kết quả rốt cuộc liên quan gì đến nàng? Rõ ràng là hắn tự mình suy nghĩ rồi mất ngủ! Nhưng, những lời này nàng cũng không có khả năng nói với người khác, cho nênmỗi khi nghe bản cũ nhuộm đẫm khoa trương quá độ, nàng liền hận khôngthể lấy đao chém chết cái người khởi xướng. Tô Linh Linh buồn bực rời khỏi quán trà. Nàng không phải không nghĩ tới mặc nữ trang đi ra, nhưng mỗi khi nghĩ đếncũng bị thị nữ ép buộc nửa ngày, phải búi tóc phức tạp lại rườm rà, liền hoàn toàn đánh mất ý niệm này trong đầu. Nàng nghĩ Long Kí Vânlà cố ý, biết rõ nàng không thích tốn nhiều thời gian để chải đầu, nhưng lại quy định nếu muốn mặc nữ trang ra cửa, nhất định phải chải đầu búitóc phức tạp như một phu nhân. Cho nên, hắn nhất định là cố ý! Mà hiện tại quần áo nàng mặc trên người, cũng đều là lấy quần áo hắn sửachữa mà thành, nàng hỏi qua hắn vì sao không thể may cái mới, tên đánggiận kia lại trả lời nàng là: "Bổn vương chính là muốn cho nàng không có lúc nào không cảm nhận được bổn vương ở bên cạnh nàng." Hại nàng tuyrằng trong lòng thấy ngọt, cũng nổi lên vô số da gà. Nàng không có mục đích đi trên đường, khi nhìn đến hai người phía trước liền dừng lại. Một thân cẩm bào màu xanh da trời, tóc buộc kim quan, có hai cây ngọc trâmcố định như cũ, vô luận ở nơi nào, hắn luôn dễ dàng trở thành tiêu điểmtrong tầm mắt mọi người. Ngọc thụ lâm phong, mạo như Phan An…Long Kí Vân chưa từng cô phụ những ca từ này, những từ này dùng ở trênngười hắn, luôn là danh xứng với thực và vô cùng chuẩn xác. Hắn nếu là mùa xuân, vậy giờ phút này Phạm tiểu thư đứng ở bên cạnh hắn chính là tuyết trắng. Bọn họ tựa như trời sinh liền nhất định ở cùng một chỗ, hắn tuấn mỹ, nàng tuyệt sắc, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Từ lần gặp mặt trước trong bữa tiệc ở Trình phủ, đây là lần thứ hai nàngchạm mặt với Phạm tiểu thư, hai lần gặp mặt cảm giác đều thật tệ, vôluận là ánh mắt oán độc lần trước của nàng, hay là lần này chói mắt đứng ở bên cạnh Long Kí Vân, đều làm cho nàng như đứng ngồi không yên, nhưbị mắc xương cá trong cổ họng, thập phần khó chịu. Hai người áoxanh trầm mặc đứng phía sau Tô Linh Linh, đối với người ngọc đứng phíatrước kia xem như không thấy, nhưng cảm nhận được trên người Vương phidần dần dấy lên ngọn lửa. Hít vào một hơi thật sâu, Tô Linh Linh áp chế phiền chán cùng bất an bất chợt sinh ra trong lòng mình, cứngrắn bức mình buông ra quả đấm không biết nắm chặt từ khi nào, sau đógiống như cái gì cũng không phát sinh, đi thẳng vào hàng văn chương bêncạnh. Vương phi quả nhiên vẫn tức giận, hai người áo xanh hướngphía trước nhìn thoáng qua, ánh mắt trêu tức rõ ràng của Vương gia khiến cho bọn họ hiểu được, Vương gia cái gì đều thấy được, hơn nữa tựa hồphi thường vừa lòng gương mặt không chút thay đổi của Vương phi. Tiến vào hàng văn chương làm gì, nàng sao lại thích chơi chữ chứ? Nhìn vănphòng tứ bảo trong cửa hàng, tâm tình Tô Linh Linh càng thêm buồn bực. "Bọn họ đi chưa?" Nàng cũng không quay đầu lại hỏi một tiếng. "Hồi chủ tử, còn chưa." … Hắn là tính cùng tuyết trắng kia ở luôn trên đường sao? Khí ép trong lòng không ở (nghĩa là tỷ ko còn áp chế dc tức giận nữa),nàng đơn giản ra khỏi hàng văn chương, thẳng tắp đi về phía đôi người ngọc(người đẹp) kia. "Vương gia." "Hử?" Long Kí Vân nghiêngngười, khi thấy nàng không có nửa điểm vui sướng cùng dây dưa lúc trước, chính là thản nhiên mỉm cười gật đầu. Tâm tình của hắn thật đúng là tốt, thì ra có sắc đẹp làm bạn, vui đến quên cả trời đất?! "Trên đường cái này người đến người đi, vả lại bây giờ là tháng tám thời tiết cực nóng khó chịu, ngài không sợ phơi nắng Phạm tiểu thư sao?" Ngẩng đầu nhìn xem bóng râm trên đầu, hắn không nói chuyện. Tô Linh Linh lại bị chọc giận cắn chặt răng nanh, nhịn không được hừ một tiếng. Hắn cố ý mang vẻ mặt nghi hoặc. "Nàng đang giận sao?" "Không, có!" Phủ nhận như trảm đinh chém sắt. "Nói dối." Nàng cắn răng hỏi lại: "Vương gia lại có khi nào nói thật ?" Long Kí Vân không khỏi cười ha ha, rốt cuộc vươn tay ôm nàng vào lòng mình,"Hôm nay trong phủ chúng ta nấu cơm chắc chắn không cần bỏ dấm chua, xem nàng, cả thân đều chua." "Nô tì tham kiến Vương phi." Nhìn Phạm thị thiên kim cúi người với mình, Tô Linh Linh chỉ có thể lạnh nhạt nói hai chữ, "Miễn lễ." Đây mới là tiểu thư nhà quan, vô luận khí chất hay là bề ngoài, đều là vạntrúng tuyển nhất (trong vạn người chọn dc một người). Tô Linh Linh chưabao giờ cảm thấy mình có cái gì không tốt, đột nhiên tự biết xấu hổ. Nàng vẫn đều là niềm kiêu ngạo của phụ thân, mà nàng cũng sống được rất vuivẻ, nhưng hiện tại, nàng lại có một loại áp lực từ trong lòng lộ ra,trầm trọng làm cho nàng sắp thở không nổi. "Buông, hiện nay hành động như vậy xem không tốt." Nàng không quên mình mặc nam trang, càng không quên mình đang tức giận. Long Kí Vân nở nụ cười, lại hồi phục dạng si tình đối nàng một tấc cũngkhông rời. "Để ý những người không liên can ấy làm cái gì. Đã ăn cơmtrưa chưa?" "Rồi." "Hữu khí vô lực như vậy, ai chọcVương phi của ta không thoải mái vậy?" Hắn cười như không cười nhìnnàng, trong lòng rõ ràng nàng rốt cuộc đang không tự nhiên cái gì, nhưng hắn muốn bức nàng. Tô Linh Linh vốn một bụng tức giận, cố tìnhchính mình lại không biết lửa giận này sinh ra từ đâu, hơn nữa bị khiêukhích lần nữa, nàng cuối cùng nổi giận, "Còn có thể có ai? Là ai ngay cả quần áo đều muốn ta mặc của mình, lại không chút nào tị hiềm (tránhhiềm nghi) ở trên đường cái cùng thiên kim tiểu thư nhà khác không dứtkhoát không minh bạch --" Nàng vừa mới nói cái gì? Rốt cuộc nói cái gì a… Nụ cười trên mặt Long Kí Vân ngày càng rộng, tươi cười đầy mặt, một taykéo nàng vào trong lòng, vô cùng thỏa mãn thở dài, "Ta cuối cùng cũngđợi đến ngày này, thật không dễ dàng a… Nha!" Ngay sau đó, người bên cạnh liền nhìn đến Tấn vương thống khổ khom thắt lưng, mà Vương phi mặt đỏ cho hắn một quyền chẳng những không có dừng lại, còn đá vào chân hắn thêm một cái, sau đó xoay người bỏ chạy, động tác cực nhanh, làmcho tất cả mọi người không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóngdáng của nàng bay nhanh biến mất ở góc đường. "Vương gia, ngài không sao chứ?" "Xuống tay thật độc… " Long Kí Vân vừa nói, vừa chậm rãi đứng thẳng thắt lưng, nhìn về phía thị vệ của mình, "Thất thần làm gì? Còn không mau đuổitheo, nếu Vương phi thiếu một cọng tóc liền cẩn thận đầu của các ngươi!" "Thuộc hạ đi ngay." Hai thị vệ áo xanh lập tức phi thân mà đi. Phạm tiểu thư thật cẩn thận mở miệng, đem không cam lòng cùng oán độc chợtlóe lên trong mắt cất giấu vô cùng tốt. "Vương gia --" "Chuyện tiểu thư vừa mới nói bổn vương đáp ứng, nếu không có chuyện khác, bổn vương cáo từ trước." "Vậy thần nữ trở về phủ chuyển cáo phụ thân, xin đợi Vương gia đại giá." "Được." Hắn một khắc cũng không muốn ở chỗ này, hắn muốn đi tìm Linh nhi, nàocó người thổ lộ xong rồi quay đầu bỏ chạy? Nữ nhân kia thật đúng làkhông giống người thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]