Cánh tay nàng chống đỡ giữa hai người dần dần mất đi lực chống cự, cũng savào trong nụ hôn sâu của hắn, cả người mềm yếu, cuối cùng chỉ có thể thở phì phò ngã vào trong lòng hắn.
“Chúng ta về nhà.”
Trongmơ mơ màng màng, nàng nghe được lời vô nghĩa của hắn bên tai mình, nhưng không cách nào lại suy nghĩ sâu xa ý nghĩa chân chính của những lờinày.
Người trong Tấn vương phủ phát hiện, gần đây Vương phi củabọn họ cả ngày uể oải không có tinh thần, khi bất chợt nhìn đến Vươnggia bọn họ lại còn có thể phát run.
Mà Vương gia của bọn họ luônôn hòa cười nhạt, không phải xem như không có việc gì lướt qua bên người Vương phi, mà là săn sóc đi qua bồi Vương phi cùng nhau nhàn nhã ngồiđón gió thưởng cảnh(thưởng thức cảnh vật).
“Linh nhi.”
TôLinh Linh đang buồn ngủ dựa vào trên nhuyễn tháp vừa nghe tiếng kêu tonày, thân thể lập tức rùng mình, tỉnh táo lại ngay, mở to đôi mắt kinhhoảng nhìn lại chỗ phát ra thanh âm.
“Dọa nàng sao?” Long Kí Vân ôn nhu cười ngồi xuống nhuyễn tháp.
Nàng kinh ngạc nghi ngờ nhìn hắn, lông mi thật dài nhịn không được run run.Hắn lại muốn làm gì? Rõ như ban ngày, trời đất sáng sủa, trước mắt baongười, hắn lại muốn làm cái gì?!
Nhìn nàng giống như con thỏ nhỏ vì chấn kinh quá độ mà lông cả người đều dựng thẳng lên, Long Kí Vân không phúc hậu cười mị mắt.
“Ngươi…” Tô Linh Linh tức giận trừng mắt hắn.
Trong thiên hạ, chỉ có ta mới có tư cách không kiêng nể gì bắt nạt nàng như vậy.....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-so-vo/29254/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.