Nhưng đi được hai bước, trên tay đồ ăn không cánh mà bay, tim nàng đập mạnhvà loạn nhịp một chút, nhịn không được đưa tay đến trước mắt, hảo hảo mà xem.
“Đừng nhìn, Vương gia lấy đi.” Tô Thừa Viễn mở miệng nói,sau đó nhanh chóng nhét đồ ăn đầy mồm. Hắn thấy bộ dáng của con rể vương gia tựa hồ rất muốn lại đây lấy đồ ăn, thật đáng sợ thật đáng sợ, hắnphải nhanh chóng ăn sạch.
“Những người này thật sự rất nhàm chán, ăn rau dại cũng có thể kết bè kết đội, hại chúng ta ngay cả chỗ ngồiđều không có.” Rất oán hận đứng bên cạnh phụ thân, nàng bưng lên chéncơm của mình, vùi đầu ăn.
“Ừ… ” Là rất nhàm chán, cũng không phải chưa ăn qua, không đúng, bọn họ quả thật chưa ăn qua, có thể là mới mẻ đi.
Ăn hơn nửa chén cơm, Tô Linh Linh đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn phụ thân, “Cha, con về tướng phủ ở được không?”
“Được.” Tiếp tục ăn.
“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh không nhẹ không nặng rõ ràng truyền vào tai hai người, nhưng bị bọn họ xem nhẹ.
“Vương phủ quy củ thật nhiều, phiền chết, chải đầu thôi mà mất đến một canhgiờ, cổ con thiếu chút nữa cứng luôn.” Nàng vừa oán giận vừa nhìn đĩarau. Lão cha thật quá đáng, ăn nhanh như vậy!
Tô Thừa Viễn nhìnnhìn đống trang sức loè loè kim quang trên đầu con gái, cũng nhịn khôngđược thở dài. Con gái của ông sạch sẽ, lưu loát, bộ dáng vừa nhẹ nhàngkhoan khoái vừa đáng yêu, hiện tại trông như nhà giàu mới nổi, thật khóxem!
“Còn nữa, trang phục này thật phiền toái, cồng kềnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-so-vo/29249/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.