Edit: Mèo Mạnh Mẽ
Đêm khuya, khi nàng trăng lặng lẽ đi về phía tây, Ấn Hoan cũng bưng khaysơn, khe khẽ đẩy cửa thư phòng, lặng im không tiếng động đi vào.
"Sao còn chưa ngủ?" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên hỏi, bàn tính trong tay vẫn tích tích táp táp vang lên.
"Không phải ngài cũng chưa đi ngủ đó sao?" Nàng đặt khay sơn lên bàn tròn, mởnắp chén cháo bốc khói trắng, rồi đặt lên thư án. "Đã qua giờ Tý rồi,không mệt mỏi sao?" Trong lúc nói chuyện, nàng thuận tay thay hắn màimực. Mấy ngày nay, tuy nàng không có việc gì để làm, nhưng cũng quan sát được không ít điều tâm đắc.
Hắn luôn đi ngủ vào giờ Tý, rờigiường vào giờ Mẹo, ba bữa cơm bình thường, không kén ăn, trước khi đingủ có thói quen ăn một chén cháo trai, nhưng bình thường những chuyệnnày đều có Lâu Tây hầu hạ, khó có dịp Lâu Tây ra ngoài làm việc, nàngmới có cơ hội biểu hiện. Hắn khẽ mỉm cười, không đáp mà hỏi ngược lại:"Nàng thì sao? Mệt không?"
"Cả ngày không có việc gì làm, sao mà mệt mỏi được." Nàng lắc đầu, thần sắc quả nhiên không chút mệt mỏi.
Trước kia ở trong cốc, nàng sớm tối luyện võ, thỉnh thoảng Ấn Tâm Ấn hỉ tâmhuyết dâng trào, muốn nghiên cứu món ăn mới, nàng còn phải đảm đương vai trò thợ săn, lên trời xuống đất tìm kiếm các loại nguyên liệu “đặcbiệt”, nay nàng cả ngày không có việc làm, sao lại mệt mỏi.
Mà mọi người nói Duệ Vương gia hắn đây khí nhược thể hư, lại hữu danh vô thực.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-rat-nghiem-tuc/1909956/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.