""Nếu nói đến chuyện sắp tới, chắc muội cũng biết chúng ta phải rời đi, bởi vì muội là người thuộc đại lục Tử Minh, cho nên ta không có cách nào mang muội cùng đi, muội... Có đồng ý ở lại đây trợ giúp ca ca ta không?"" Nói đến phải rời đi, Yêu Vũ Mị có chút không đành lòng, nhìn về phía nha hoàn đã theo mình sáu năm, không nhịn được hốc mắt lại đỏ lên.
""Tiểu thư, ngài đừng đau lòng, ngài sẽ còn quay lại, đúng không?"" Trước khi Yêu Vũ Mị đến đây, nàng cũng dự định ở lại cho tốt, bây giờ nghe tiểu thư an bài như dự định, trong lòng không nhịn được có một trận chua sót.
Yêu Vũ Mị khẽ cắn môi dưới, rốt cuộc không nhịn được rơi nước mắt, nàng ôm Ngư nhi thật chặt ở trong lòng, lời đảm bảo giống như là vừa khóc vừa nói: ""Ta sẽ quay trở lại, nhất định ta sẽ quay trở lại, ta còn muốn uống rượu mừng của muội, nhìn muội sinh con dưỡng cái, chúng ta mãi mãi là tỷ muội, mặc dù có xa tận chân trời góc biển, trái tim cũng mãi mãi ở cùng một nơi.""
Nàng cố nén nước mắt, ôm chặt lấy Yêu Vũ Mị, vừa mỉm cười vừa nói: ""Lời này tiểu thư phải nhớ kĩ, muội sẽ đợi tiểu thư trở lại, nếu tiểu thư không trở lại, đời này muội sẽ không lấy chồng!""
"Phụt"" Lời nói của nàng thành công làm Yêu Vũ Mị cười, nàng lau đi nước mắt ở khóe mi, dở khóc dở cười nói: ""Vậy ta không thể trở thành tội nhân rồi, yên tâm, ta nhất định sẽ quay lại tự tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623556/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.