Chương trước
Chương sau
Vũ Nhạc nghe hắn nói, hơi trợn mắt, rồi sau đó đăm chiêu nhìn tỳ bàtrong tay, nghĩ thầm trong lòng: “Vấn Tình? Tiểu Giới? Là có ý gì? Cáigì mà Thượng Cổ nhạc khí? Ta chỉ là tùy tiện lấy ra một thứ thôi mà?”
Linh Tiểu Giới không biết phải nói gì, trên trán chảy xuống ba vạch đen, khóe miệng giật giật yếu ớt nói: “Thượng Cổ thần khí chia thành támloại, theo thứ tự là: Kim, Bối, Ti, Trúc, Bào, Da, Ngà, Giác; mà tỳ bàcủa người thuộc về “Ti”, Long thủ tỳ bà lợi hại nhất, tên gọi “VấnTình”, có điều hắn nói rất đúng, nó rất nổi tiếng.”
“Hả? Ta tùy tiện lấy ra một thứ nổi danh như vậy? Vậy nói cách kháckhông gian của ngươi còn không ít thứ tốt?” Vũ Nhạc cố nén kích độngtrong lòng, ánh mắt long lanh nhìn Linh Tiểu Giới.
Tiểu Giới bất đắc dĩ gật đầu: “Không sai lắm, chuông, Tiểu Bào cầm(đàn),đàn tranh, đàn không đáy Phượng Thủ (*),Long thủ tỳ bà, đànkhông đáy Vân, sáo, sáo hai đầu, khèn Tiểu Bào, trống Tam, trống đại,khèn ngà voi, khèn tam giác, khèn lưỡng giác là mấy loại nhạc khí cổđiển. Về sau này phát triển đến Tiêu nên đàn cổ cũng cất giữ được khôngít. Những thứ này đều là do Thiên chủ tử thu thập vì người, tuy nhiêntrên cơ bản là người chưa từng động vào, để mặc chúng nằm trong gócsinh bụi, cũng chưa từng liếc nhìn một cái.” Hôm nay cư nhiên có thể chú ý tới, thật đúng là khiến người khác có chút ngoài ý muốn!
(*) Đàn không đáy: là loại đàn thời xưa, có ít nhất 5 dây, nhiều nhất có 25 dây
Nghe Tiểu Giới lải nhải giới thiệu xong, Vũ Nhạc có cảm giác thái dươngmình giật giật, “Cái gì vậy? Tên những thứ này sao lại kỳ quái như vậy?Trách không được gọi là Thượng Cổ nhạc khí, xem ra lịch sử của chúng cótừ xa xưa, cách gọi so với hiện đại quá phức tạp. Ta vẫn còn quen gọitên các loại đàn Piano, đàn tranh, đàn cổ các loại. Như vậy ta tùy tiệnlấy ra lại chụp được một cái đáng giá, quả thật rất may mắn, nếu lấy ramột cái vớ vẩn thì mặt ta biết chui vào đâu đây?” Nghĩ như vậy, tâm tình kích động trong nháy mắt bị dập tắt, nhưng nàng hình như nghe sót câusau của Tiểu Giới ‘về sau này phát triển đến Tiêu nên đàn cổ cũng cấtgiữ được không ít’. Bởi vì sơ sót này, khiến một nữ nhân về sau rõ ràngcó thể tỏa sáng lại lựa chọn làm đà điểu, cho đến khi bị mỗ nam nhânnhắc nhở mới biết. Tội nghiệp cho Tiểu Giới bị mỗ nữ hung hăng giáo huấn một phen, một mình ru rú ở một góc tự kỷ, nàng rốt cuộc gặp được chủnhân kiểu gì đây, ô ô…
Vũ Nhạc mặt không biến sắc hồi hồn lại, con ngươi trong suốt khẽ chuyểnđộng, nhìn về phía Cổ Mặc kính nể, “Thật không ngờ ngươi có thể phânbiệt hàng tốt xấu, có thể nhìn ra Long thủ tỳ bà Vấn Tình này, rất tốt!”
Lại không nghĩ rằng Cổ Mặc chỉ hơi nhếch lông mày lên, trong mắt lạnhlùng thoáng qua gợn sóng: “Cô nương quá khen, chỉ là tại hạ có nghiêncứu qua nhạc khí thôi.”
Vũ Nhạc nghe hắn nói vậy, hơi gật đầu. Cổ Mặc lại đúng lúc này nhắm mắtlại, bàn tay khẽ đặt trên Hắc, một tay còn lại như ẩn như hiện, mây mùlượn quanh, mơ hồ vô định, khúc dạo đầy thử thánh lỗ tai mọi người xungquanh. Âm thanh trong suốt, tiết tấu sinh động, trừ bỏ khúc “Cao Sơn Lưu Thủy”, còn có một khúc có thể làm người ta yên lòng an tĩnh lắng nghe,tự nhiên nảy sinh cảm giác vui sướng đây?
Yêu Ngưng(*) tuy từ nhỏ tiếp xúc nhạc khí, nhưng phần lớn chỉ học lướtqua, mà nay nghe Cổ Mặc gảy một khúc “Cao Sơn Lưu Thủy”, cảm giác bộiphục tự nhiên sinh ra. Có điều, việc này cũng không có nghĩ là hôm naynàng sẽ thua, phải biết rằng muốn truyền linh lực vào trong khúc nhạc so với đấu chiêu cũng không phải là chuyện dễ, nếu muốn thắng âm ma nàycủa Cổ Mặc, nhất định phải dùng khí thế áp đảo hắn, không thể nghi ngờ“Thập Diện Mai Phục” là lựa chọn tốt nhất. Nghĩ tới đây, Vũ Nhạc khôngnhìn hắn nữa, lập tức ngồi xuống, cầm lấy Vấn Tình, sóng mắt chuyểnđộng, một khúc thanh âm khí phách cắt ngang vòm trời, cường bạo bao trùm lấy “Cao Sơn Lưu Thủy”…
(*)Yêu Ngưng: chính là Vũ Nhạc ở kiếp sau đó các nàng. ^^
Cổ Mặc đang gảy khúc dạo đầu vô cùng khí thế, con mắt đen láy lập tức mở ra, mà ngay cả học viên dưới khán đài cũng trợn to mắt, đây là khúc gìvậy? Vì sao lại có khí thế áp đảo quần hùng như vậy? Nếu nói khúc ca của Cổ Mặc là trấn an lòng người thì thủ khúc của Vũ Nhạc là ủng hộ sĩ khí, tuyệt nhiên bất đồng phong cách, nếu truyền linh lực vào bên trong thìsẽ thành cảnh tượng như thế nào?
Một giây sau, học viên của hai học viện bỗng nhiên đứng dậy, bọn hắnnhìn thấy cái gì? Vào lúc Cổ Mặc và Vũ Nhạc truyền linh lực vào, xungquanh mỗi người đều có một tầng linh lực bao quanh, sau khúc dạo đầu,hai người cùng mở to mắt, dùng âm nhạc đánh tới đối phương. Dáng ngườiVũ Nhạc thanh nhã như tiên nữ, Cổ Mặc áo tím lộ hết khí chất khoan thai, chiêu thức của hai người không ngừng biến hóa, xa xa nhìn lại, hai thân hình phiêu dật như gió biểu diễn vũ khúc trên khán đài, tuyệt đẹp, tạonên hiệu ứng nghe nhìn tuyệt đối.
Dưới khán đài, âm thanh nghị luận lại vang lên…
“Này, không phải ngươi vừa nói nàng là củi mục sao? Vì cái gì nàng cóthể không phân cao thấp tới Cổ Mặc đã tới trung kỳ Tử Tiên? Còn nữa, đây là thiếu nữ vô học vô nghệ sao? Có thể dùng tỳ bà gảy tới cảnh giới cao thế này, ngươi lại còn nói là củi mục? Là vô học vô nghệ? Muốn làm gìhả?”
“Đúng vậy đúng vậy, các ngươi mau nhìn, linh lực vừa phát ra xung quanhVũ Nhạc không phải là trung kỳ Tử Linh sao? Trời đất ơi, thì ra người ta không phải là củi mục, chỉ là khiêm tốn thôi sao? Trời, Lăng NgạoTuyết, Hỏa Phương, có phải các ngươi có mắt như mù rồi không? Thiếu nữthiên tài như vậy, cư nhiên lại bị các ngươi ác độc nói củi mục? Cácngươi không biết xấu hổ sao?”
“Ca, ngươi cấu ta xem, ta nhất định là đang nằm mơ phải không? Vũ nhi,Vũ nhi muội ấy từ khi nào lại cường đại như vậy? Trung kỳ Tử Linh, mườihai tuổi trung kỳ Tử Linh? Năm nay Thánh Đức thật sự là thịnh vượngnha!” Nhạc Mộ Dương cũng cùng một dạng chấn kinh giống những người khác, mắt hắn không chớp nhìn về phía thiếu nữ trên khán đài chói mắt kia,nàng, thật sự là muội muội của hắn sao?
Mà lúc này trong lòng Nhạc Mộ Thần cũng khiếp sợ không kém Mộ Dương, bắt đầu từ lúc nào muội muội lại có thành tựu lớn như vậy?Chẳng lẽ ThánhĐức quả thật có bí quyết gì hay sao? Một người cảnh giới Tử Linh thìthôi đi, cư nhiên lại xuất ra ba người, phía sao tột cùng là có mấyngười nữa đây? Các nàng vẫn chỉ là học viên mới thôi, bốn năm nữa cácnàng sẽ đứng ở cảnh giới nào hắn không rõ, nhưng có thể khẳng định chắcchắn, thành tựu trong tương lai của muội muội hắn khẳng định cao hơnhuynh đệ bọn hắn, điểm ấy, hắn vô cùng tin tưởng.
Yêu Vũ Nghiên nhìn Vũ Nhạc tiêu sái thong dong, trên khuôn mặt xinh đẹpvẻ hung dữ dần xuất hiện, củi mục? Vũ Nhạc? Yêu Vũ Mị? Chẳng lẽ nó thậtsự không chết? Cư nhiên mệnh tốt trở thành đại tiểu thư Nhạc gia? Nếuphụ thân biết từ trước tới giờ bị nàng che mắt, hậu quả… Nàng thật sựkhông dám nghĩ, còn có mẫu thân… Không được, nàng phải nhanh chóng trởvề Yêu Cung, nếu không thật sự không kịp nữa rồi.
Trên khán đài, âm nhạc từ từ chậm lại, Cổ Mặc và Vũ Nhạc đột nhiên thuhồi nhạc khí, một người cầm ngọc tiêu trong tay, một người ném tơ lụamàu tím ra, trận đấu lại tiến vào đỉnh cao nhất…
“Không nghĩ tới, ngươi cư nhiên có thể kiên trì lâu như vậy.” Cổ Mặc đãtiến vào trung kỳ Tử Tiên, hoàn toàn cao hơn Vũ Nhạc tám cấp bậc, chốngđỡ lâu như vậy nhưng Vũ Nhạc chẳng những không có biểu hiện mệt mỏi màcòn ngày càng hăng hái, làm sao không để hắn cảm thấy kì quái?
“Ai cũng thế cả, các ngươi ẩn dấu được thực lực, chẳng lẽ chúng ta lạikhông thể?” Vũ Nhạc lười biếng, sóng mắt chuyển động tự tiếu phi tiếu,nụ cười trên môi chưa từng thu lại. Cổ Mặc nhìn đến đây, đột nhiên phảnứng kịp, kinh ngạc nhìn Vũ Nhạc: “Chẳng lẽ thực lực của ngươi đã vượtqua trung kỳ Tử Linh?”
“Chỉ là một cái trung kỳ Tử Linh, ngươi cho rằng có khả năng đối khánglâu như vậy với ngươi sao?” Vũ Nhạc thản nhiên cười, chiêu thức phát racàng ngày càng sắc bén lợi hại.
Cổ Mặc thấy thế, ánh mắt lóe lên ý cười, “Ngươi, quả nhiên là cườngđại.” Tiện đà, ngọc tiêu trong tay hắn càng thêm mãnh liệt đánh về phíaVũ Nhạc. Vũ Nhạc ra sức chống lại không có chỗ sơ hở, thấy màu tím trước mắt đột nhiên biến mất, Vũ Nhạc nhịn không được nhếch đôi môi đỏ mọng:“Ngươi cũng không kém nha, đã nhìn một lần thì không quên được, khôngbiết Lăng gia nhìn cảnh này sẽ có cảm giác gì đây? Nhỉ?” Đột nhiên, nàng cảm giác được bên tai nổi lên tiếng gió làm người ta sợ hãi, Vũ Nhạcnhíu mày, lạnh lùng hừ một tiếng, hay tay chuyển động, ánh mắt sắc nhọn, thân hình nhanh nhẹn nhảy lên, hai tay vung ra bốn phía biến hóa thànhmột vòng ngân châm màu trắng, mắt đẹp lóe sáng, chưởng lực đánh ra mộtkhắc này giống như biến thành ngân châm đòi mạng đoạt hồn, mưa rền giódữ bay ra bốn phía.
Bị ngân châm tập kích trong phạm vi lớn như vậy, Cổ Mặc bị ép hiện thân, bàn tay hiện lên một lực sắc bén mạnh mẽ đánh thắng tới sau gáy VũNhạc. Vũ Nhạc hơi nhếch môi, cái gì cũng không làm, lúc Cổ Mặc nhíu màychớp mắt, nàng đột nhiên khom lưng, ngân châm giấu trong tóc bắn ra chi chít. Cổ Mặc không thể phòng bị, nhanh chóng nhảy về sau, lùi mấy bước, vừa mới vững chân thì Vũ Nhạc lại tập trung tất cả sức lực, ánh mắttrong suốt nhìn về phía đối thủ chân chính, kính nể trong mắt không lờinào miêu tả được.
Trong mắt Cổ Mặc bỗng nhiên hiện lên ý cười, hắn ngẩng đầu nhìn trờicao, sau đó mới dùng ánh mắt rực rỡ say mê nhìn về phía Vũ Nhạc, lôngmày đậm hơi nhếch lên, đôi môi tuyệt mĩ của hắn tao nhã mở miệng: “Tachịu thua, nàng thắng rồi!”
Hắn vừa dứt lời, dưới đài bỗng nhiên truyền tới từng đợt hút khí lạnh,thua? Làm sao có thể? Trung kỳ Tử Tiên Cổ Mặc lại bại dưới tay Vũ Nhạctrung kì Tử Linh? Này, đùa giỡn gì vậy? Nhưng một giây sau, bọn họ nhìnthấy thân hình cao lớn của Cổ Mặc tao nhã ngã xuống đất, lúc này bọn hắn mới dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn nữ hài tử thanh thoát xinhđẹp dưới ánh mắt trời, nàng, thật sự thắng?
Vũ Nhạc tà mị hơi cong môi, ánh mắt nhìn về phía Cổ Mặc mặc dù ngã xuống đất nhưng vẫn rất ưu nhã: “Thật xin lỗi, nếu không phải là những ngânchâm này có độc thì ta thật không tin có thể thắng ngươi, đây là thuốcgiải, tiện đây tặng ngươi một đan dược tiến cấp. Nếu như ta đoán khônglầm, ngươi sắp tiến vào cảnh giới Tử Hoàng phải không? Viên tiếp cấp này có thể giúp ngươi nhanh chóng vượt cấp. Được biết ngươi, ta thật sự rất vui mừng.” Dứt lời, nàng khẽ mỉm cười, đưa tay phải về phía Cổ Mặc.
Cổ Mặc ưu nhã nhắm mắt, hồi lâu mới mở mắt, đưa tay trái ra, ánh mắt tối tăm nhìn Vũ Nhạc: “Nàng… chẳng lẽ nàng cũng đã đi vào…?”
Vũ Nhạc dùng sức kéo hắn lên, nhún vai cười: “Không sai lắm, mau uốngthuốc đi, nếu không dù thần tiên cũng không cứu được ngươi đâu.” Dứtlời, thân hình màu tím chớp lóe, tiêu sái bước xuống khán đài. Trên khán đài, Cổ Mặc nhìn theo bóng lưng của nàng, nhịn không được cười khổ, sau đó ăn đan dược, thân hình màu tím cũng lập tức rời khỏi hội trường, lúc rời đi, giọng nói trầm thấp thanh nhã của hắn truyền ra: “Tại hạ muốndưỡng thương, tạm thời rời đi, các vị thông cảm.” Dứt lời, toàn trườngvì lời này rộ lên, bên Bá Quyền càng chấn kinh, bọn hắn dù thế nào cũngkhông tưởng tượng được vị thiếu niên thiên tài của họ cư nhiên lại thua trận, mà lại bại trong tay thiếu nữ củi mục trong truyền thuyết kia,việc này…Thật đúng là thế sự vô lường!
Bởi vậy, một lần nữa trở lại thế hòa 4:4, tiếp tục ngoạn mục. Ngay sauđó, lãnh khốc tỷ tỷ Bối Khả lên sân khấu, mà cũng đánh với nàng là Hỏathái tử mà cả tiểu đội Anh Túc chán ghét, Hỏa Băng Dịch. Bối Khả mộtthân y phục lạnh lẽo màu cam bước lên khán đài, mà Hoảng Băng Dịch nhìnthấy vẻ mặt lãnh khốc của nàng, cư nhiên phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh,khi đồng đội của hắn thúc giục, hắn mới khó khăn đi lên.
So với Lăng Vân Vụ, Tả Nguyên Kỳ, Cổ Mặc thì Hỏa Băng Dịch là người cóthực lực yếu nhất, tuy nhiên cũng đã đi vào sơ kỳ Tử Linh, nhưng mà hômqua mới đột phá, bởi vậy cuộc tranh tài này đã có kết quả rõ ràng.
Nhìn bộ dáng lề mề của Hỏa Băng Dịch, lãnh khốc tỷ tỷ Bối Khả nhịn không được trừng mắt: “Nhanh lên đi.”
Hỏa Băng Dịch nghe xong, khuôn mặt tuấn tú rét lạnh, “Ra tay đi!” Mấyngười phía trước đều ưu tiên nữ nhân, hắn đương nhiên cũng muốn làm nhưvậy.
Bối Khả hừ lạnh, ánh mắt sắc bén liếc mắt xung quanh, mang theo vẻ mãnhmẽ ác liệt: “Lúc này cư nhiên cũng có ẩn vệ ở đây, chậc chậc, thật sựlàm ta ghê tởm.”
“Ngươi…Nữ nhân ác độc này, bọn hắn phụng mệnh bảo hộ ta, có cái gì sai?Chúng ta tỷ thí, bọn hắn không hề nhúng tay, sao lại nói khó nghe nhưvậy?” Hỏa Băng Dịch bị một nữ nhân ít hơn hắn vài tuổi khinh bỉ, lời nói ác độc khó nghe, làm hắn nhất thời đỏ mặt.
“Chẳng muốn nói lời vô dụng với ngươi, ra tay hay không ra tay cũngkhông ảnh hưởng gì với ta.” Bối Khả lười nhác ngáp một cái, thân hìnhmàu lam chợt lóe lên, đảo mắt đã đứng trước mặt Hỏa Băng Dịch. Lúc hắncòn chưa kịp phản ứng, Thiếu chủ thế gia thần trộm Bối Khả khiến chotoàn trường ôm bụng cười bò, nàng chỉ là động tay chân với đai lưng củamỗ nam nhân. Lúc này xoay người đi, tràng cười càng lúc càng lớn, tộinghiệp cho Hỏa thái tử còn chưa kịp hiểu gì đã phát hiện ra quần củamình không biết từ lúc nào đã bị rơi xuống. Hắn nhất thời tức giận đỏbừng mặt, vừa mới chuẩn bị ra tay thì phi đao trong tay Bối Khả đã đồngthời bắn về phía hắn. Sắc mặt Hỏa Băng Dịch cứng lại, liên tiếp lui vềphía sau, nhưng hắn vừa lui xuống đi chân đã lảo đảo, chật vật ngã xuống đất. Bối Khả cư nhiên nhân cơ hội này trực tiếp đá nam nhân cặn bãxuống dưới khán đài, rồi sau đó, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về phíatrọng tài, ý của nàng rất đơn giản, người cũng không còn ở đây thì cònđấu cái gì?
Trọng tài lần đầu tiên nhìn thấy trận tỷ thí đáng sợ như vậy, nữ nhânnày thật đáng sự, hắn vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa run rẩy giơ thẻ bài lên: “Thánh Đức thắng!” Toàn trường lặng đi, cư nhiên không vượtqua thời gian hai chung trà, phá vỡ kỷ lục, chuyện này… Nữ nhân nàykhông muốn sống nữa sao? Đối phương là Hỏa thái tử đó, đây chính là thếlực hạnh nhất Hỏa thị, nàng cứ mặt không đổi mà giải quyết sao?
Đối với biểu hiện của Bối Khả là trong dự liệu của mấy người Vũ Nhạc,nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, một nữ nhân cư nhiên lại lột mất quầncủa nam nhân, đây thực sự là trường hợp chấn động siêu nhiên nha! Đốimặt với ánh mắt của đồng đội nhìn qua, Bối Khả cười lạnh: “Đáng đời!”Đám người Vũ nhạc nhất thời nghẹn giọng, sao các nàng lại chưa từngbiết, Bối Khả này lại là người có thù tất báo vậy? Ách… Xem ra, về sauđắc tội người nào cũng được, không thể đắc tội nàng nha!
Trận đấu thứ chính nhanh chóng kết thúc, ván thứ mười nhanh chóng diễnra, có lẽ là vẫn còn bị ảnh hưởng bởi trận đấu vừa rồi nên đối thủ bênBá Quyền dễ dàng bị bại bởi Hỏa Phương. Đến đây tỉ số trở thành 6:4,Thánh Đức tạm thời dẫn trước.
Trận đấu thứ mười một, giai nhân lạnh lùng Thiếu chủ thần y thế gia Cung Tuyết hăng hái bước lên. Một thân y phục màu trắng bước lên, tiếng huýt gió bên phía Bá Quyền vang lên từng đợt. Hôm nay Bá Quyền thật sự cóphúc được ngắm nhìn, tâm tình của bọn hắn cũng hăng hái lên, những mỹ nữ kia thật sự ai cũng tuyệt vời, ai cũng thú vị! Mà đấu với Cung Tuyết là con trai trưởng của Nam Cung thế gia Nam Cung Ngọc Thần. Hắn mặc y phục màu lam bảnh bao bước lên, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Thánh Đức liếc mắt đưa tình, làm cho phía sau Cung Tuyết liên tục phát ra tiếng hétchói tai, một đám học viên ngượng ngùng ôm mặt, làm cho Cung Tuyết từtrước tới nay luôn cao ngạo cảm thấy một trận hàn khí.
Vị nam tử bảnh bao rốt cuộc nhìn về phía Cung Tuyết, nàng cho rằng trậnđấu có thể bắt đầu thì lúc này câu đầu tiên của mỹ nam lại là: “Mỹ nhân, nàng cần phải nhường ta một chút nhé, trình độ ta khá thấp, đa tạ đatạ..!”
Lúc này kích thích hồi hộp của Cung Tuyết đã biến mất, nếu nói đội ngũcác nàng là những nhân tài xuất chúng, thì nam nhân đối diện này quảthực là một bọc mủ vô tích sự. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Cung Tuyết cũng không dám xem thường nam nhân này, thân là con trai trưởng của Nam Cung thế gia,hiển nhiên là không có khả năng không có bản lĩnh. Nhất là mấy nam nhânvừa rồi, có người nào lại không mang tuyệt kĩ trên người. Trên mặt hắntỏ vẻ thán phục, chứng tỏ hắn đang che dấu thực lực của chính mình. Nhận ra điều này, Cung Tuyết thản nhiên nhìn hắn: “Ra tay đi!”
“Ôi chao, mỹ nhân thật sự nhường ta sao, tốt lắm, bản đại gia sẽ khôngkhách khí nha!” Vẻ mặt Nam Cung Ngọc Thần mừng rỡ nhìn Cung Tuyết, bỉ ổi bày ra vẻ mặt tự nhận là vô cùng nóng bỏng. Cung Tuyết cố nén cảm giáckích thích muốn nổ tung, mặt không đổi nhìn hắn, rốt cuộc hắn cũng hànhđộng, vừa nhìn thấy cái gì thế này? Cư nhiên là Hắc Vân trận sơ kì TửTiên, nói như vậy thực lực chân chính của nam nhân này tất nhiên còn ởtrên mức này sao? Nghĩ đến lời Vũ Nhạc đã từng nói với mình, Cung Tuyếtcó cảm giác kích động muốn chà đạp hắn, mỗi người họ học tập để làm gì?Che giấu thực lực rất vui sao?
Khi Cung Tuyết bị vây khốn trong Hắc Vân trận mà Nam Cung Ngọc Thần bàyra thì nam nhân bảnh chọe cư nhiên không biết xấu hổ nói: “Ôi chao, cưnhiên lại dùng lực quá độ rồi, mỹ nữ à, xin lỗi, ta thật sự không phảicố ý.”
Cung Tuyết bình tĩnh nhìn hắn: “Thích biểu diễn như vậy sao? Vậy bản cônương cũng biểu diễn cho ngươi nhìn thử?” Dứt lời, hai tay của CungTuyết lần lượt thay đổi, đầu ngón tay bay múa trước ngực, không bao lâusau, Nam Cung Ngọc Thần nhìn thấy ánh sáng màu bạc trước mặt nàng đã tạo thành tấm lưới, ngay tại lúc hắn còn đang nghĩ thứ đó dùng làm gì, thìhai tay của Cung Tuyết vung lên phía trên, một tấm lưới vĩ đại màu bạcnhanh chóng bọc lấy Nam Cung Ngọc Thần. Ngay sau đó, vẻ mặt Nam CungNgọc Thần trở nên u ám, Cung Tuyết thản nhiên nhìn hắn: “Thích giả bộnhư vậy sao? Vậy chúng ta cùng giả bộ thế nào?”
“Nàng… Nàng có ý gì?” Nam Cung Ngọc Thần trợn mắt nhìn Cung Tuyết, chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng…”
“Ý ở bên ngoài.” Cung Tuyết híp mắt lại, nhẹ nhàng vung tay lên, lập tức phá vỡ Hắc Vân trận. Nam Cung Ngọc Thần trở nên nghiêm túc hơn, phát ra hai ba chưởng cũng phá được trận pháp của Cung Tuyết, con ngươi nhìnnhư cợt nhả nhưng đã nhiều thêm mấy phần sắc bén. Cung Tuyết nhìn đếnđây, hài lòng gật đầu: “Cùng ta đối kháng, xin hãy nghiêm túc một chút,nếu không, ngươi chết như thế nào cũng không biết.”
Nam Cung Ngọc Thần khẽ cau mày, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Cung Tuyết: “Xin chỉ giáo?”
“Bản thân ta dù ánh mắt hiểu trị bệnh cứu người, nhưng nếu là giết người thì từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc, hiểu không?” Cung Tuyết chớpnhẹ lông mi, đôi mắt đen tuyền dưới ánh mặt trời phát ra hàn quang giárét. Nam Cung Ngọc Thần nghe đến đó, tựa hồ hiểu ra cái gì: “Nàng, CungTuyết, chẳng lẽ nàng là, ngươi là một trong tứ đại gia tộc lánh đờitrong truyền thuyết, thần y Cung gia thế gia?”
Đôi mắt Cung Tuyết khẽ chuyển động, vô cùng tao nhã: “Vậy thì sao?”
“Vậy, vậy… Quả Nhiễm, Bối Khả, chẳng lẽ là thần trộm thế gia, thần bàithế gia? Thảo nào, trách không được các nàng đánh Thái tử như vậy mà mặt không đổi sắc, thì ra các nàng lại có lai lịch lớn như vậy?” Nói xonglời cuối cùng, Nam Cung Ngọc Thần thậm chí có chút cảm giác uất ức thaycho huynh đệ nhà mình.
“Thế thì thế nào? Một đám người các ngươi chẳng lẽ không kiêu ngạo,không tự phụ vì thân thế của mình sao?” Cung Tuyết chẳng muốn nói lời vô nghĩa với hắn, phút chốc lùi lại mấy bước, dải lửa màu trắng từ tay áogào rít bay ra, cùng với nó là linh lực cường đại tập kích Nam Cung Ngọc Thần, lắc mình đã bị quấn lại, Cung Tuyết dùng sức vung hắn lên cao,lụa trắng tự động rút ra. Nam Cung Ngọc Thần bất ngờ không kịp phòng ngự đã bị quất thẳng lên không trung, chật vật rơi xuống đất, còn chưa kịpphản ứng lại thì ngân châm trong tay áo Cung Tuyết đã bắn ra. Sắc mặtNam Cung Ngọc Thần cứng đờ, rút nhuyễn kiếm ra sức chống cự, không nghĩtới hắn đẳng cấp Tử Tiên lại cũng có lúc khổ sở như vậy.
Lại không nghĩ tới, ngân châm chỉ là màn dạo đầu, ám khí thực sự củaCung Tuyết không phải là mấy ngân châm này, mà chính là quân cờ kịchđộc. Khi mấy quân cờ màu đen đánh vào mấy huyệt vị của Nam Cung NgọcThần, khuôn mặt trước nay luôn cợt nhả của hắn trắng bạch, hắn nhanhchóng ngồi xuống vận khí đan điền, cho đến khi một tầng sương màu đenbảo hộ lấy hắn thì những quân cờ này mới chịu trở về trong ống tay áo.Nam Cung Ngọc Thần thở hổn hển, bất mãn than thở: “Mỹ nhân, sao nàng lại nhẫn tâm như vậy? Có thể cho bản đại gia thời gian nghỉ ngơi đượckhông? Tiếp tục như vậy, dù không bị nàng độc chết thì sợ là cũng bịnàng làm cho mệt chết!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.