“Thật sự không cần? Chất độc trên người nàng chỉ có quả Xích Diễm mới có thể giải được.” Xích Diễm vừa nghe nàng không cần, trong lòng căngthẳng. 
“Ta không thích bị người khác uy hiếp, nếu ngươi muốn dùng khế ước làmđiều kiện thì ta tình nguyện không cần.” Khóe môi Vũ Nhạc cong lên,giọng nói vô cùng lạnh lẽo, dễ nhận ra nàng thật sự nghiêm túc. 
“Nàng ghét ta như vậy sao? Bởi vì ta là một con rắn?” Nụ cười của XíchDiễm từ từ thu hồi, tại sao ngay cả cơ hội duy nhất này nàng cũng khôngmuốn cho hắn?” 
“Giữa chúng ta có quan hệ gì sao? Yêu Vũ Mị là Yêu Vũ Mị, ta là ta, bâygiờ ta không có trí nhớ của kiếp trước, cũng không muốn dùng trí nhớ của kiếp trước để áp đặt, như vậy ta sẽ rất bị động. Còn nữa, ta không khếước với ngươi không phải vì ngươi là một con rắn. Mà là bởi, ngươi còncó con đường riêng của mình phải đi, mà không phải bị người khác khếước, nên nhớ thân phận của ngươi, ngươi là Xà Vương. Trên người ngươicòn gánh vác rất nhiều trách nhiệm, chứ không phải để cho ngươi chỉ bởimột nữ nhân mà ở đây ẩn cư cả ngàn năm, như vậy ngươi thực sự không xứng làm một vị Xà Vương.” Miệng lưỡi Vũ Nhạc sắc bén, từng câu từng chữ nói với Xích Diễm. 
Sắc mặt của Xích Diễm thay đổi liên tục, bóng dáng màu đỏ cứ bình tĩnhđứng ở nơi đó, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, một hồi lâu sau, môimỏng khẽ mở: “Thì ra nàng xem thường ta như vậy? Nàng xem thường ta,đúng không?” 
Trong mắt Vũ Nhạc tràn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623521/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.