Đồ Lạp Lạp liền giương mắt lên nhìn trần nhà, ta không tồn tại, ta không tồn tại…
Linh Tiểu Giới cười phì phì, nhìn về phía Vũ Mị gật đầu: “Đúng như ngườinhìn thấy, Chủ nhân, những thứ này chỉ là một phần trong số đó thôi.Trong thời gian hai năm, người không cần làm gì khác, hãy ở trong LinhGiới tu luyện thật tốt đi. Các loại dược liệu ở trong này người tùy ý sử dụng, kỹ năng võ thuật phụ thuộc vào trí tuệ của người. Hai năm nữangười vào học viện mới không bị xem thường!” Linh Tiểu Giới biết hôm nay Vũ Mị bị xấu hổ, nói như vậy, tin rằng nàng sẽ không nổi giận đánhngười.
Qủa nhiên, con mắt Vũ Mị vừa rồi còn bốc hỏa, chỉ nghe một câu cuối đã chớp chớp mắt: “Ngươi nói thật sao?"
“Đương nhiên, ta không dám cam đoan, nhưng bí tịch bên trong Linh Giới, trongthiên hạ chỉ duy nhất chúng ta có, người khác muốn nhìn cũng không thểnhìn đâu!” Những đồ tốt của Thượng cổ Phong ấn, ở đại lục này sao có thể có? Tùy tiện đem ra ngoài một quyển, có thể làm cho đại lục này rốiloạn.
“Được rồi, ta đã hiểu. Các ngươi tới từ đâu thì trở về đóđi, bổn cô nương mệt rồi, giày vò cả một ngày, ta phải từ từ nghỉ ngơithật tốt!” Ngày hôm nay làm cho nàng ngạc nhiên quá nhiều, đầu óc nànghưng phấn quá rồi!
“Không được, Chủ nhân phải mang ta theo, takhông muốn về nơi đổ nát kia, trò vui không có, không muốn trở về!” ĐồLạp Lạp chân chó chạy đến trước mặt Vũ Mị, phe phẩy cái đuôi tuyết trắng mập mập, vẻ mặt nịnh nọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623469/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.