Vũ Nhạc chăm chú nhìnTiểu Giới ngay cả lúc ngẩn người cũng thật linh động, liền đưa tay nhéonhéo khuôn mặt phấn nộn của nàng: “Ôi chao, thật sự là kỳ tích nha, dacủa ngươi chẳng những không có mụn mà còn mềm mại như vậy, này, tiểu tửkia, ngươi chăm sóc da như thế nào vậy?”
Tiểu Giới nghe vây, dùng sức giật giật khóe miệng, trực tiếp bỏ qua biểu tình chờ mong của nữnhân nào đó. Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Giới quơ một vòng tròn trước mặt Vũ Mị, chỉ thấy trước mắt lóe lên ánh sáng màu tím, tới lúc định thần lạinhìn kỹ xung quanh thì đã thấy đổi sang một nơi khác. Vũ Mị há miệng thở dốc, tò mò nhìn xung quanh, có cây, có hoa, nơi cách đó không xa có một tòa vọng (nơi nghỉ chân) dưới chân bảo tháp, đúng, đúng là bảo tháp,còn là một tòa bảo tháp hào quang lóng lánh. Mỗ nữ nuốt nước miếng, tựcấu vào mặt mình: “Oái…Đau thật nha, ôi mẹ ơi, đây không phải là nằm mơà? Tiểu hài nhi, sao ngươi lại dẫn ta tới đây?” Mỗ nữ có chút kích độngcúi đầu nhìn xuống hài tử bé nhỏ.
Tiểu hài nhi? Ôi, chủ nhân trải qua chín kiếp luân hồi, không chỉ trí óc không tốt mà tính cách…cũngkhác biệt so với năm đó, không biết kiếp này, nàng có thể lấy lại trínhớ hay không? Ôi, mình rất nhớ khí phách yêu mị động lòng người của chủ nhân nha!
“Tiểu hài nhi? Ngươi đang nghĩ gì vậy? Bổn cô nươngđang hỏi ngươi đấy, ngươi đưa ta tới chỗ nào đây? Sao ngay cả một con ma cũng không thấy vậy?” Mỗ nữ có chút bối rối nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623465/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.