Bốn canh giờ sau,cuối cùng Yêu Vũ Mị và Mộc Ngư cũng ra khỏi sơn cốc. Hai người mệt mỏi,ngồi thẳng xuống đất, dựa vào gốc cây cổ thụ, rốt cuộc đi không nổi. Lúc này đã gần đến giờ Thân (tức là gần ba bốn giờ chiều),ánh mặt trờinóng rực thiêu đốt cả vùng đất. Hai người vừa mệt vừa khát lại đói. Cònchưa kịp thở một hơi thì đằng sau rừng cây đột nhiên truyền tới tiếngđao kiếm đánh nhau, còn có mùi máu tươi nồng nặc. Vũ Mị đã quá quenthuộc với cảnh tượng như vậy, lập tức nhíu mày chán ghét, chỉ ngửi mùimáu là đã biết nơi này đang diễn ra trận chiến kịch liệt.
Mộc Ngư đứng lên, nhìn về phía trước, chỉ thấy hơn mười hắc y nhân đang vâyquanh một nam tử trung niên và hai nam tử trẻ tuổi. Từ vết máu còn trênkhóe môi cho thấy ba người đều đang bị thương, mà quần áo của người namtử trung niên trong số đó vô cùng quý giá, hiển nhiên là gia thế giàucó. Mộc Ngư quay đầu về phía Yêu Vũ Mị đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nói:“Tiểu thư, phía trước có mười lăm hắc y nhân đang vây quanh ba người.Đám hắc y nhân này có lẽ là sát thủ.”
“Không cần để ý tới.” MắtYêu Vũ Mị vẫn không nhấc lên nhắc nhở. Từ lúc ngửi thấy mùi máu tươi, cô đã biết đối phương là sát thủ. Sát thủ và phần tử khủng bố hiện đại cónhiều điểm giống nhau. Đối với thành viên đội Đặc Chiến chỉ vì quân địch như cô mà nói, độ nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.
“Dạ, tiểu thư.” Cho dù họ muốn cứu, cũng phải có bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623450/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.