“Tiểu thư,người có thư “ Một nha đầu chạy vào phòng gọi tiểu thư.
Nữ tử ngồi ở trước ghế tựa đọc sách, bàn tay ngọc ngà thon dài mở từ trang sách,khuôn mặt trái xoan,mày ngài, mi thanh tú,mắt long lanh trong trẻo, môi đỏ, đẹp dùng từ khuynh quốc khuynh thành tả cũng không hết(đó chính là nữ chính chúng ta Tuyết Nhu). Nha đầu kia phải ngơ ngác với vẻ đẹp tiểu thư nhà mình.
”Song nhi, đưa thư cho ta xem” Tuyết Nhu lên tiếng thở dai khuôn mặt của mình quá mức để cho người chú ý rồi
”Là” Song nhi đưa thư cho tiểu thư nhà mình. Tuyết Nhu nhìn bức thư bên trên ghi bốn chữ rồng bay phượng múa “ Tôn Nữ Bảo Bối” nhìn bốn chữ này tay của Lăng Ngọc Châu đã run sẳn gai ốc cả người, bóc bức thư ra lấy tờ giấy bên trong mở ra đọc
”Tôn nữ, bảo bối của ta tháng sau là sinh thần 60 tuổi của ta. Bảo bối của gia gia hãy thu xếp để nhanh về phủ mọi người trong phủ đều nhớ thương bảo bối về” Tuyết Nhu đọc xong bức thư phải nổi da gà. Dù không muốn trở về phủ để làm một thiên kim tiểu thư người bưng nước uống, có người hầu hạ như bao nhiêu người muốn cầu mà không được. Lăng Ngọc Châu là một người thích tiêu dao không muốn bị người khác gò bó,ép buột, không muốn làm một cành vàng suốt ngày được người khác chú ý đến. Nàng không muốn suốt ngày như chú chim nhỏ bị nhốt trong một cái lồng sắt, nàng mà trở thành như vậy chắc nàng điên mất, nàng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-phuc-hac-sung-vuong-phi-xuyen-viet/2393107/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.