Một bàn tay trắng nõn vén cửa rèm nên gió thổi qua làn tóc đen nháy cũng bay theo trong gió. Bên tai truyền giọng nói đầy dịu dàng
“Nàng đấy ngoài đó có gì đâu mà nàng vén rèm lên xem” Một trung niên khoát chiếc áo nên vai nữ phụ
“Ngoài đó nhìn đẹp hơn chàng “ Nữ phụ trên xe ngựa ngồi mỉn cười nhìn Nam nhân của mình, nam nhân này làm nàng vui vẻ chưa bao giờ làm nàng tổn thương dù một lần nàng đã đến nơi đây hai mươi năm rồi, nàng rất sợ sau này xa nàng xa hắn rồi thì ai sẽ chăm sóc hắn đây, hắn sẽ ra sao đây nàng không biết phải làm sao nàng rất lo lắng (t/g: Tuyết Nhu ở đây không biết nàng sẽ suy nghĩ gì đây)
“Vương gia, vương phi đã đến vương phủ “ Một hộ vệ đứng ở ngoài báo vào nam trung niên bước xuống xe ngựa trước nữ phụ bước xuống sau nàng đang bước xuống thì chân bị chuột rút thế là ngã,lâu ngày bị trói chân tay nên mới bị như thế này, Nữ Phụ cứ tưởng mình sẽ hôn đất ai ngờ rơi vào một vòng ngực cứng rắn bên tai truyền đến những tiếng thở đều nam tính giọng nói dịu dàng đầy lo lắng truyền đến.
“Nàng không sao chứ, chắc do ngồi quá nhiều nên giờ bị ê chân, tại ta hết cứ vội vàng về kinh thành sớm mà không lo cho nàng “ Nam Phụ dịu dàng nói khuôn mặt đau lòng nhìn nương tử mình
“Thiếp không sao, vương gia chàng tự trọng một chút ta có thể đi được, chân thiếp hết tê rồi”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-phuc-hac-sung-vuong-phi-xuyen-viet/2393069/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.