Đội sơn tặc chậm rãi quay về sơn trại, Tam đương gia vội vã tiến lên nghênh đón, “Ta nói Đại đương gia à, ngài đi làm cái gì vậy!”
“Mang theo các huynh đệ làm một chuyến,” Đại đương gia vung tay lên, “Đi xem trong xe ngựa có thứ gì tốt.”
Lâu la tuân lệnh, chạy tới tra xét xe ngựa.”Báo cáo Đại đương gia, bên trong, bên trong chỉ có một người, cùng một chút thứ không đáng giá.”
“Người?” Đại đương gia đến gần xem xem, chỉ thấy một thiếu niên niên kỉ còn trẻ da mềm thịt non, đáng tiếc đang té xỉu ở trong xe.
“Ai u, ta nói Đại đương gia này, ngài quên rồi sao, Nhị đương gia trước khi xuống núi đã ngàn vạn lần dặn dò, kêu ngài nghỉ ngơi trong sơn trại.”Đừng đi sinh sự gây chuyện, Tam đương gia yên lặng nuốt câu cuối cùng vào trong họng.
“Cái rắm!” Đại đương gia tức giận rống to, “Hắn là đương gia, hay ta là đương gia? Còn dám ra lệnh cho lão tử.”
“Báo —— Nhị đương gia tới dưới chân núi, lập tức quay trở về.”
Đại đương gia sau khi nghe xong, bất giác thân mình run lên, hồi tưởng lại trước khi Nhị đương gia xuống núi như thế nào, còn uy hiếp mình, nếu không nghe lời, sau khi trở về sẽ như thế này như thế này. Không khỏi nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt liếc về phía Tam đương gia.
Tam đương gia thở dài, mỗi lần đều phải nhờ hắn ta đến giảng hòa, lần sau chia hoa hồng hắn ta cũng không thể được chia thêm một phần a.
“Người tới, trói người này lại.trước giam ở trong hậu viện đi.” Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-noi-mot-cau/94567/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.