Tần Tinh trong lòng có suy tính, nghĩ rằng nếu đồ ăn này bị tạm ngưng thì e là không tốt với cửa tiệm, vì thế nói với Đông Tử "Đông Tử, cậu trở về nói với chưởng quầy của cậu, món lẩu đầu cá và cá nấu cải chua này mỗi ngày chỉ bán theo số lượng nhất định, có thể thực hành hẹn trước."
Vẻ mặt Đông Tử không hiểu, "Tần cô nương, bán theo số lượng nhất định là gì? Còn thực hành hẹn trước là ý gì vậy?"
Tần Tinh nở nụ cười, nói với Đông Tử, "Cậu cứ trở về nói cho chưởng quầy cậu nghe, ông ta sẽ hiểu."
Nói xong kéo Tần Ngọc đi, để lại Đông Tử ngơ ngác.
Đi đến cửa trấn rất nhanh, từ xa đã thấy lão Lưu ngồi trên tảng đá lớn cạnh xe bò phơi nắng hút thuốc, dáng vẻ nhàn nhã.
Tần Tinh cười cười, nghe nói lão Lưu này sinh ra và được mọi người nuôi nấng lớn lên trong thôn, đến hơn bốn mươi tuổi thì cưới tức phụ, không con trai con gái, cũng không có ruộng đất. Hai người sống rất hòa thuận ân ái, Lưu bà lo liệu gia vụ, khai phá đất cằn, lão Lưu kéo xe ở trong thôn. Vì cảm tạ người trong thôn nuôi nấng nên gặp những người gia cảnh khó khăn thì cũng thường xuyên kéo xe cho thiếu nợ. Nhà chỉ có hai miệng ăn nên dù có khó khăn nhưng gặp ai cũng cười thân thiện.
Tần Ngọc chào hỏi "Lưu gia gia..." từ rất xa, cầm ba cái bánh bao thịt lớn mang qua.
Tần Tinh đi theo phía sau, vừa tới cửa trấn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nhan-tan-vuong-phi-nong-mon/1959599/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.