Chính Tần La thị là người đầu tiên đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra phía sao. Đó chính là bạc thật, bạc đó!
Hai mẹ con Tần Liễu thị liếc mắt nhìn nhau một cái, xoay người đi ra cửa. Lúc này không đi chẳng lẽ còn chờ bọn họ trở về tiếp tục đòi bạc sao? Các nàng cũng không quan tâm chỗ này có trộm hay không!
Tần Tinh cùng Tần Liễu thị ra khỏi nhà cũ Tần gia, đều suy nghĩ không biết tình hình ở hậu viện kia là thế nào, chẳng lẽ có trộm thật? Tên trộm này cũng gan dạ gớm!
Mới vừa đi mười thước thì gặp Tần Nguyệt, không kịp nói chuyện, Tần Nguyệt vội vàng kéo Tần Liễu thị và Tần Tinh đi nhanh, rời khỏi tầm mắt của nhà cũ. Đi một đoạn xa Tần Nguyệt lại giữ Tần Tinh và Tần Liễu thị đứng lại, vẫn không nói chuyện như cũ. Tần Nguyệt kiễng chân ngóng về phía nhà cũ Tần gia, lúc thì ngẩng đầu nhìn xem, khi thì lại sốt ruột đi qua đi lại. Tần Tinh hồ nghi nhìn Tần Nguyệt, lại nhìn về phía nhà cũ Tần gia. Tần Liễu thị giữ chặt Tần Nguyệt đi qua đi lại "Nguyệt Nhi, sao, sao con lại ở đây, con tới đón nương à? Sao lại không đi nữa?"
Tần Nguyệt còn chưa trả lời thì tiếng bước chân chạy nhanh vọng tới. Tần Nguyệt vui vẻ nhìn lại theo tiếng chân. Tần Liễu thị cùng Tần Tinh cũng nhìn lại, là Tần Ngọc!
Nhìn thấy nương cùng đại tỷ nhị tỷ, cậu cũng không nói chuyện mà kéo Tần Liễu thị chạy, Tần Tinh nhìn tư thế này thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nhan-tan-vuong-phi-nong-mon/1959583/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.