Đứng ngoài cửa viện, đây là lần đầu tiên trở lại đây sau khi bị đuổi rời khỏi nhà cũ, Tần Liễu thị thở dài một hơi, nắm tay Tần Tinh cất bước vào.
Tần Tinh cảm thấy buồn cười lại đau lòng, giống như bà đi hy sinh vậy! Ở trong mắt nàng, mấy người trong phòng kia chỉ là mấy kẻ tiểu lâu la, còn không đáng nàng tốn công sức đi đối phó! Nàng lười đi ứng phó, nàng có nhiều chuyện trọng yếu phải làm hơn!
Đi vào nhà chính, Tần Tinh nhìn lên, ô ô, tình thế không nhỏ, cả nhà già trẻ đều có mặt, ngoại trừ Tần Đông Tần Phi, những người khác đều có.
Tần La thị cùng Tần lão gia tử ngồi ở trên cùng, bên phải là Tần đại gia cùng Tần Hồ thị, vẻ mặt Tần Phóng lạnh lùng như thể chuyện không liên quan chính mình ngồi ở một bên.
Tần nhị gia cùng Tần Lưu thị ngồi ở bên trái, Tần Lương và Tần Thuận nét mặt âm nghiêm ngồi trong góc, trên mặt Tần Lương vẫn còn thấy vết đánh màu hồng hồng!
Tần Hạ chán ghét nhìn hai mẹ con Tần Liễu thị, ngồi bên cạnh nãi nãi Tần La thị.
Tần La thị nhìn thấy vào cửa Tần Liễu thị cùng Tần Tinh, trên người mặc áo choàng ngắn mới không phải vải thô mà là vải bông, lại nhìn thấy Tần Liễu thị khoác áo choàng, trong mắt giống như độc xà trừng mắt nhìn hai mẹ con vào cửa! Nghĩ vừa rồi cháu gái lớn Tần Hạ trở về nói với lão bà ở nhà Tần Liễu thị ăn thịt còn ăn cơm, còn mời hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nhan-tan-vuong-phi-nong-mon/1959578/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.