Chia kẹo đường xong, mấy tỷ đệ chia tay mấy đứa bé đi về nhà mình.
Đi trên đường, Tần Tinh nhìn thấy Tần Phi vài lần muốn nói gì đó nhưng vẻ mặt rối rắm, hình như vẫn còn hơi xấu hổ thì bất động thanh sắc, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Tần Nguyệt, nháy mắt sang chỗ Tần Phi. Tần Ngọc không hề có cảm giác, hưng phấn vừa đi vừa kể cho Tần Phi chuyện lên trấn được xem người ta làm xiếc ảo thuật.
Tần Nguyệt nhìn Tần Phi tỏ ra đang lắng nghe Tần Ngọc nói nhưng vẻ mặt không yên lòng, gật gật đầu với Tần Tinh đi qua, cánh tay chạm vào người Tần Phi "Phi ca nhi, có phải cậu có tâm sự gì hay không?"
Tần Phi sửng sốt, ấp úng không biết nên nói cái gì, Tần Ngọc dừng lại líu ríu nhìn Tần phi "Phi ca, ca có chuyện gì vậy? Có phải nhị nương mắng ca hay không?"
Mặt Tần Phi đỏ lên, cúi đầu trầm mặc một lát, lại ngẩng đầu "Nguyệt Nhi tỷ, Tinh nhi tỷ, các người... Có phải nhà các người có bạc hay không?"
Tần Nguyệt sửng sốt, Tần Ngọc cũng sửng sốt, Tần Tinh thì nhìn Tần Phi. Tần Phi thấy bọn họ đều ngẩn người, vội vàng xua tay "Tôi, tôi không có ý gì khác, ôi! Tôi chỉ nói thật thôi, ý của tôi là, cho dù mọi người có bạc cũng đừng lấy ra, càng đừng,... Đừng đừng để cho nương tôi và nãi nãi biết. Tóm lại, đừng nói gì với người nhà cũ!" Nói một hơi xong, mặt đỏ ửng lại nói tiếp "Đêm qua tôi nghe được nương nói gì với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nhan-tan-vuong-phi-nong-mon/1959565/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.