Editor: Hương Cỏ
Ra cửa đi về phía trước khoảng một trăm thước chính là tới cây liễu già trước thôn. Ở đầu thôn lão Lưu lái xe trâu còn chưa khởi động, đương nhiên, bọn họ cũng không có tiền để ngồi xe trâu.
Trên đường lớn, thẳng về phía trước dọc theo bờ sông, mất khoảng hai canh giờ, tương đương với 4 giờ đồng hồ thì đến trấn trên.
Lúc đi trên đường, Tần Tinh thấy Tần Liên luôn ôm chặt một túi nhỏ thì trong lòng kỳ quái hỏi bé "Liên nhi, muội ôm cái gì vậy?"
Tần Liên nhìn Tần Tinh ngại ngùng cười không nói. Tần Tinh càng ngạc nhiên.
Tần Nguyệt cười trả lời thay Tần Liên "Muội ấy đi theo nương học thêu được hai chiếc khăn tay, luôn luôn coi như bảo bối đó. Không phải nghĩ muội bị thương muốn bồi bổ thân mình nên muốn mang đi trấn trên đổi chút bạc sao. Phía trước nãi nãi muốn lấy đi, muội ấy chết sống không chịu nhường, không biết đã cất giấu ở chỗ nào!"
Tần Tinh đi đến bên cạnh Tần Liên, sờ sờ đầu con bé "Liên nhi, nhị tỷ khỏe rồi, không cần đổi bạc. Hơn nữa, hôm nay chúng ta có thứ khác có thể đổi bạc."
Tần Liên vẫn ngượng ngùng cười cười, không nói gì như trước.
Tần Tinh không nói chuyện nữa, đi song song với Tần Liên một lát, lại nói với Tần Liên, "Liên nhi, có thể cho nhị tỷ xem được không?"
Tần Liên gật gật đầu, lấy túi cẩn thận mở ra, đưa cho Tần Tinh hai miếng khăn tay nhỏ vuông vức. Chất liệu vải không tốt lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nhan-tan-vuong-phi-nong-mon/1959539/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.