Editor: Hương Cỏ
Sau khi Tần Ngọc đi, Tần Tinh đi lấy rất nhiều cành và lá cây bên ngoài hang động, lại còn bất ngờ phát hiện rất nhiều nấm dưới đám lá cây. Chưa đi hái nấm ngay mà mang cành lá cây vào trong hang làm một lớp thảm dày, lại ra ngoài kiếm mấy cành cây vững chắc, lấy dây mây buộc lại thành một cây gậy dài đi vào trong động. Nàng giơ cây gậy lên, cẩn thận lách vào mấy tổ yến màu trắng bám trên thạch bích, một tổ, hai tổ, càng lấy càng nhiều. Bởi vì đều rớt trên lá cây nên không bị vỡ chút nào. Chờ lấy được hơn mười tổ, Tần Tinh ngồi xổm xuống nhặt một tổ cầm trong tay tỉ mỉ xem, "Đồ tốt" Tần Tinh khen ở trong lòng một câu. Rất hoàn hảo, màu vàng óng, lớn cỡ bàn tay, có một ít lông chim ngắn còn bám trên tổ, trở về phải lựa ra hết. Thời hiện đại tổ yến tốt nhất cũng chỉ được như vậy. Những thứ tự nhiên thế này ở hiện đại bán được không ít tiền. Không biết ở cổ đại thì thế nào? Không biết có giống như mình nghĩ hay không! dân chúng phổ thông hẳn là không dám ăn. Có thể ăn những thứ này, ngoại trừ quan to quý nhân thì phải là những thương nhân rất giàu có! Giống như những người dân trong thôn kia thì có lẽ nhìn thấy cũng không biết là cái gì.
Quả nhiên, khi Tần Ngọc lôi kéo Tần Nguyệt hớt hải trèo lên, nhìn thấy Tần Tinh thật cẩn thận đang lấy thứ gì màu trắng bám trên thạch bích thì nét mặt khó hiểu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nhan-tan-vuong-phi-nong-mon/1959536/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.