Editor: Hương Cỏ
"Ha ha ha...." Tần Ngọc cười lăn cười bò, một tay che miệng, một tay vỗ lên tục vào đùi mình. Tần Nguyệt cũng mím môi cười rộ lên, ngay cả Tần Liên cũng che miệng, mắt to lóe sáng, cười không phát ra tiếng. Tần Tinh thấy tỷ tỷ muội muội đệ đệ vui đến quên đất trời cũng đi theo cười mỉm.
Tần Liễu thị tuy cảm thấy đối như vậy với trưởng bối không hay lắm, nhưng nghĩ đến Tần Hồ thị suýt nữa thì bán con gái mình cũng hận nghiến răng nghiến lợi, cứ tùy theo bọn nhỏ thôi.
"Ục ục..." Đến khi Tần Hồ thị hùng hùng hổ hổ đã đi rất xa thì đột nhiên liền vang lên những tiếng kêu lục bục trong bụng, Tần Ngọc đỏ mặt lấy tay che bụng khẽ nói "Con không cố ý."
Vừa nghe vậy, Tần Tinh liền cảm thấy vô cùng xót xa. Đứa bé hơn năm tuổi rõ ràng đã đói bụng không chịu được nhưng vẫn cố nhịn.
Nghĩ tới tình hình trong nhà, nhìn người này gày gò hơn người kia, người nọ nhợt nhạt hơn người khác, sự quyết tâm của nàng càng kiên định. Thôi, đã đi tới thế giới xa lạ này, đã khiến ta làm Tần Tinh nhà này, ta nhất định phải làm cho bọn họ trải qua ngày lành, không bị người ta khi dễ nữa!
"Nương, Tinh nhi còn bị thương, sức khỏe người cũng không tốt, người ở nhà với Tinh nhi đi. Con đi sau núi kiếm chút rau dại, trong nhà còn khoai lang, giữa trưa nấu ăn đi" Tần Nguyệt nói.
"Đại tỷ, khoai lang kia phải giữ lại làm giống."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nhan-tan-vuong-phi-nong-mon/1959531/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.