Hắn bước vào tửu lâu. Vương gia ngày đang thưởng thức loại rượu mơ ở Xương Châu. Hắn hoảng hốt khi nghe đến địa danh kia vì vị hôn thê của hắn là nữ nhi của dì và đang ở Xương Châu. Nhưng đã nhiều năm không gặp cũng không rõ tính tình ra sao. Hắn muốn từ hôn nhưng lại ngại.
Một mũi tên đó vừa sắc vừa chuẩn bắn thẳng vào ngực trái hắn, nhưng sao hắn còn chưa chết? Qua nửa tháng, cuối cùng hắn cũng có chút động tĩnh. Mục Triển kinh ngạc khi nhìn thấy vị cô nương này. Hắn biết được nhờ vị tiểu thư kia mà thoát chết nên vô cùng cảm kích hắn nhờ nàng đưa thư để báo cho thuộc hạ. Một lúc sau nàng mang tô canh gà đút giúp hắn nhưng khi hắn hỏi về việc đưa thư thấy nàng có phần ngẩn ra. Liệu chuyện này là như thế nào.
Để báo đáp ơn cứu mạng hắn trao cho nàng ngọc bội dặn nàng khi nào lên chốn kinh thành cứ mang ngọc bội này tìm hắn. Nhưng nàng dửng dưng chẳng chút động lòng, hắn hơi thất vọng vì tâm tình nàng không như hắn. Tô Di đưa thư vừa trở về đã thấy hắn rời đi tâm tình có chút tiếc nuối nhưng khi nghe tỷ tỷ đưa ngọc bội nàng quyết lên kinh thành tìm hắn. Mục Triển ngạc nhiên vì tâm tình thay đổi nhanh như gió chàng có ý nàng có tình cuối cùng họ kết đôi nhưng điều khiến nàng đau khổ là phải sống dưới cái tên đó. Thì ra người hắn yêu là tỷ tỷ nàng.