Qua hai ngày hôm sau thì Hàn Cửu Minh đã bình phục hoàn toàn, mới sáng sớm mà hắn đã chạy vào phòng gọi cô dậy :
" Nương tử, Nương tử nàng mau dậy đi ! ta có cái này cho nàng xem nè "
Cô mỏi mệt ngồi dậy mắt nhắm mắt mở nhìn hắn, đưa tay che miệng ngáp :
" Chuyện gì vậy ? "
" Nàng mau dậy đi, đi ra đây với ta "
Hắn nắm tay kéo cô đi ra ngoài, bất đắc dĩ cô đành phải đi theo hắn, hắn dẫn cô đi lòng vòng từ chỗ này đến chỗ kia đi được một đoạn thì hắn dừng lại.
Hắn quay qua nhìn cô rồi cười nói : " Nương tử, nàng nhìn xem "
Cô nhìn đưa mắt nhìn xuống chỗ hắn nói, thì thấy một con chó có bộ lông vàng khá mũm mỉm đáng yêu đang nằm ở đó sưởi ấm, nghe thấy tiếng động nó đưa mắt lên nhìn Dương Thiên Ngọc và Hàn Cửu Minh tuy nhiên nó vẫn im lặng rồi nằm xuống tiếp tục sưởi ấm tỏ vẻ không quan tâm đến hai người trước mắt.
" Chàng kéo ta tới đây để làm gì ? Con chó này có chỗ nào lạ sao ? "
" Nương tử à, không phải đâu ta nhặt được nó vào một tháng trước, khi ta đang trên đường trở về phủ ta vô tình thấy nó đang nằm ở một góc đường hơn nữa còn bị thương nên ta mới mang nó về đây chữa trị "
" Thì ra là vậy "
Hàn Cửu Minh cũng tốt bụng quá đi chứ, Dương Thiên Ngọc tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nha-ta-la-ten-ngoc/2807114/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.