Diệp Dao ngồi xuống bàn trước mặt là một cây cổ cầm tinh xảo cô ta bắt đầu đàn những ngón tay nhẹ nhàng uyển chuyển cực kì điêu luyện trên từng nhịp điệu mọi người đều ngồi nhắm mắt cảm nhận từng âm thanh rót vào tai ai nấy đều như bị thôi miên cuốn vào giai điệu đó.
Dương Thiên Ngọc cũng ngồi yên lắng tai cẩn trọng cảm nhận khúc nhạc này, cô thấy hay nhưng có vài chỗ chưa đúng với âm luật.
Cô nghe thấp thoáng bên tai mình có một vài người đang khen Diệp Dao, thậm chí có một vài người còn buông những lời chê bai đã kích cô, nhưng cô cũng chả mảy may quan tâm tới, cô vẫn giữ thái độ bình thản ung dung để những lời đó ngoài tai. Làm người đôi khi chúng ta không cần phải học cách đối mặt mà chỉ cần học cách im lặng và phớt lờ trong bình thản là được.
Hàn Cửu Minh ngồi bên cạnh trông có vẻ rất lo lắng cho cô hắn nhỏ giọng kêu " Nương tử ".
" Chuyện gì vậy ? "
" Ta muốn được nắm tay ~"
"……"
Gì đây ? sao hắn lại đòi nắm tay vào giờ này ? có biết là cô đang bận suy nghĩ cách để đối phó Diệp Dao không, hơn nữa ở đây lại đông người như vậy.
Nhưng có vẻ không thể từ chối được rồi hắn lại dùng cái ánh mắt cùng với vẻ mặt ngây ngô đó để nhìn cô. Bất đắc dĩ cô phải đưa tay qua cho hắn nắm, cô cảm thấy tay hắn cũng thật ấm nha!.
Cô tiếp tục quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nha-ta-la-ten-ngoc/2807106/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.