Dương Thiên Ngọc lấy hết can đảm để quan sát xung quanh hòng để tìm đường chạy thoát nhưng lúc này cô lại phát hiện ra xung quanh cô là những bộ hài cốt xếp chồng chất lên nhau không rõ hình hài, những bộ hài cốt này chắc đã phải chịu xương gió ở đây rất lâu rồi cô chợt cảm thấy đau xót thay cho họ rồi lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình chẳng lẽ cô cũng sẽ thê thảm giống họ sao ? Không lẽ bọn họ đã bị mấy con sói này ăn thịt ?
Có một điều là mấy con sói đó chỉ đứng yên nhìn cô mà không làm gì hết, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi cất dao lại dùng cách thương lượng với bọn chúng nhưng không biết bọn chúng có hiểu không đây :
" Các ngươi nghe ta nói ta cần dùng loại thảo dược này để cứu người không phải vì lợi ích riêng, không biết các ngươi có thể cho ta mang mộc chi thảo đi được không ? " Cô cố hết sức bình tĩnh để nói chuyện đồng thời khẩn thiết cầu xin chúng.
Trời ơi cô cũng không biết vì sao mình lại đi nói chuyện với sói nữa nhưng nhìn vào mắt của bọn chúng thật sự là rất có linh tính nha.
Bọn chúng nhìn cô từ trên xuống dưới như dò xét rồi bọn chúng lại nhìn nhau như hỏi ý kiến vậy, sau cùng có một con lên tiếng nói chuyện đáp lại lời nói của cô :
" Cô dùng loại thảo dược này để cứu người sao ? "
Cô đứng đó há hốc mồm tròn mắt nhìn con sói vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nha-ta-la-ten-ngoc/2807096/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.