Tiếng đàn trong trẻo cùng tiếng hát ngọt ngào của cô vang khắp phòng nhưng giọng hát lại bi thương như nhung nhớ một người....
( \* )Hoàng hôn thắp lên ngọn đèn, chúc tà dương ngủ ngon...
Nỗi nhớ da diết, bức rức khó chịu...
Ta say mèm gục xuống bàn, hoảng loạn sau cơn say...
Khóc nức nở nhớ hơi ấm của nàng...
Gió khe khẽ, mây bồng bềnh...
Bỗng chốc gió mây hoán chuyển, dễ tụ cũng dễ tan...
Yêu nói sao cho hết, hận khó mà nguôi ngoai...
Yêu hận dây dưa mãi không xong...
Âm thanh nhẹ nhàng cất lên, lãng mạn đến khó hiểu...
Một đi không trở lại, thay đổi chóng mặt...
Hối tiếc cũng đã muộn màn ~
Nhạc tàn người tan, ngọn đèn hi vọng lụi tàn ~
Một mình chống đỡ gió tuyết ~
Kéo màn người vẫn chưa về, ngoài màn biển hoa thăm cũng chẳng muốn ngắm ~
Nhạc tàn người thở than, gió lạnh thổi cánh hoa tàn ~
Không người sao trời cũng trở nên u ám ~
Kiếp phù du chỉ có nàng là tiếc nuối ~
♪ ♪ ♪ ♪
Khúc nhạc của cô cứ như vậy mà kết thúc dường như mọi cảm xúc của cô đều được thể hiện qua khúc nhạc này làm cho người khác cảm thấy não lòng, Tiểu Huệ ngồi bên cạnh cô không biết đã khóc từ khi nào. Cô ôm lấy Tiểu Huệ nhẹ nhàng an ủi.
" Muội đừng khóc "
" Tiểu thư khi nô tỳ không có bên cạnh người, người phải chăm sóc thật tốt cho bản thân đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nha-ta-la-ten-ngoc/2807081/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.