Edit: Thủy Lưu Ly
Chu Vô Tâm lấy tay che ngực, than thở khóc lóc hô to: “Đại hiệp tha mạng ~, vừa rồi ta không thấy gì cả! Ta cũng không có xuất hiện. Xuất hiện trước mặt ngài nhất định là ảo giác, là ảo giác ~!” Nhìn hắn im lặng không nói, Chu Vô Tâm gia tăng âm lượng, tiếp tục kêu rên: “Đại hiệp, ta thật sự không thấy gì cả. Đều nói oan có đầu nợ có chủ, ta và ngài không oán không thù, ngài bỏ qua cho ta đi!!
“Ồ? Phải không?” Nam tử tóc đỏ hứng thú, dừng lại: “Nhưng tại sao ta lại nhớ ngươi vừa chửi bới màu tóc của ta, hữm?”
“Gì? Tên khốn kiếp nào dám nói như vậy, sao ta không biết, tiểu nhân giúp ngài tát chết hắn!” Chu Vô Tâm banh họng kêu la, trong lòng cũng âm thầm gào thét: Chắc chắn chủ nhân của thân thể này lúc còn sống là một người thiếu đánh mà.
“Đại hiệp, ngài xem kiểu tóc của ngài này, tiêu sái, phiêu dật, nhiệt tình như lửa. Còn màu sắc này, ánh sáng này,… Ối…”
Chu Vô Tâm còn muốn nịnh bợ thêm một chút, nghĩ thầm nam nhân tóc đỏ có thể nể mặt mà thả nàng, nhưng ai biết được, hắn lại đột nhiên ra tay lần nữa, nắm chặt cổ họng nàng, vẻ mặt “tách” một tiếng đã trở nên đằng đằng sát khí, không còn tươi cười dịu dàng như lúc nãy: Gì chứ! Tâm tình bất định, tính khí thay đổi thất thường gì đó thật đáng ghét!!!
Mạng nhỏ của Chu Vô Tâm bị hắn chộp vào tay lần thứ hai, cái gì gọi là bất lực, không thể làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/22484/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.